ngày hôm qua
19-02-04, 10:18 PM
Em đang buồn lắm, anh à! Cứ cố gồng lên mãi...em bắt em phải tỏ ra cứng cỏi, tỏ ra không cần quan tâm tới một điều gì hết, nhưng thực ra, thực ra...em cảm thấy đuối sức rồi ! Sao không bao giờ tìm thấy một niềm vui thật tron vẹn ? Tình yêu là gì ? Hạnh phúc là gì ? Em và anh, và cả gia đình mình nữa...đang trông đơị điều gì ?
Anh bảo , anh đã quá mỏi mệt với những an ủi giả tạo và sáo rỗng . Điều đó em hiểu chứ ! Chính em cũng đã tự nuôi mình bằng thứ ảo giác ấy. Em cố tự lừa gạt mình. Nhưng khi phải đối diện với bầu không khí ngột ngạt , bức bối đến ngộp thở trong nhà mình, em chỉ muốn vùng dậy đập phá , muốn xé nát cả mình ra. Khi em cố xếp những trái tim nho nhỏ, viết những nhắn gởi tới mẹ và tìm mọi cách đặt chúng vào bất cứ nơi nào mẹ có thể nhìn thấy, em chỉ muốn mẹ vui thôi . Em đã thức trắng suốt đêm , đã làm điều đó bằng tất cả tình cảm của mình đối với mẹ... để rồi sau đó nghe mẹ nói rằng ...thật vô nghĩa!
Và anh biết không, bây giờ, khi em nói em muốn nghe một lời động viên của anh, anh nói rằng đó chỉ là thú giả tạo.
Em hiểu điều anh định nói ! Em cũng nhận ra em sai rồi, em cứ muốn người khác quan tâm tới mình mà chả chịu làm gì cho ai cả. Em ...đáng đời lắm...
Nhưng sống thật với mình, nghĩa là như thế nào hả anh ? Nghĩa là cứ dửng dưng, cứ để mặc cho không khí ngộp thở quấn lấy mình và mình và mình bị vo tròn trong đó ?
Khi vui, khi buồn, em chỉ muốn được chia sẻ cùng người mình yêu thương nhất. Đó có phải là gia đình mình không, hả anh ?
Anh bảo , anh đã quá mỏi mệt với những an ủi giả tạo và sáo rỗng . Điều đó em hiểu chứ ! Chính em cũng đã tự nuôi mình bằng thứ ảo giác ấy. Em cố tự lừa gạt mình. Nhưng khi phải đối diện với bầu không khí ngột ngạt , bức bối đến ngộp thở trong nhà mình, em chỉ muốn vùng dậy đập phá , muốn xé nát cả mình ra. Khi em cố xếp những trái tim nho nhỏ, viết những nhắn gởi tới mẹ và tìm mọi cách đặt chúng vào bất cứ nơi nào mẹ có thể nhìn thấy, em chỉ muốn mẹ vui thôi . Em đã thức trắng suốt đêm , đã làm điều đó bằng tất cả tình cảm của mình đối với mẹ... để rồi sau đó nghe mẹ nói rằng ...thật vô nghĩa!
Và anh biết không, bây giờ, khi em nói em muốn nghe một lời động viên của anh, anh nói rằng đó chỉ là thú giả tạo.
Em hiểu điều anh định nói ! Em cũng nhận ra em sai rồi, em cứ muốn người khác quan tâm tới mình mà chả chịu làm gì cho ai cả. Em ...đáng đời lắm...
Nhưng sống thật với mình, nghĩa là như thế nào hả anh ? Nghĩa là cứ dửng dưng, cứ để mặc cho không khí ngộp thở quấn lấy mình và mình và mình bị vo tròn trong đó ?
Khi vui, khi buồn, em chỉ muốn được chia sẻ cùng người mình yêu thương nhất. Đó có phải là gia đình mình không, hả anh ?