chitcon289
24-03-04, 01:55 AM
Bà Song không khóc dù vừa phải đưa tiễn hai con trai chết vì HIV tại nghĩa trang Dốc Khế (Hạ Long). Bà phải sống, phải thanh thản làm việc vì bà còn một con gái và một con trai nữa chưa mắc nghiện.
>Chuyện từ nghĩa trang vòng hoa trắng
Nơi bà ở (tổ 8, khu 1, phường Hà Lầm) thanh niên nghiện chết gần hết nhưng chưa có thêm người nghiện mới.
Trên bàn thờ, ảnh hai người con của bà đặt cạnh nhau. Bà kể: “Hai đứa ngoan lắm. Chúng nó trước làm công nhân than Hà Lầm, toàn ở đội bóng đá, bóng chuyền của công ty. Thằng lớn mới giỗ được lần hai, thằng bé chưa được một giỗ. Trước tết năm kia, thằng lớn (Lê Hồng Nam, sinh 1979) về nói với tôi: “Mẹ ơi, con dạo này đau ngực, khó thở”. Tôi đưa nó lên bệnh viện thì bác sĩ bảo phổi nó khô hết rồi nên trả về. Tết đến nó vẫn đi chúc tết, bạn bè vẫn đến ngủ cùng, anh em pha cà phê uống. Ra giêng nó ốm mười ngày rồi... đi”
Lá vàng còn lại.
Bà đưa tay quệt ngang mắt nhưng không hề khóc: “Thằng bé (Lê Anh Dũng, sinh năm 1984) “dính” ba năm. Nó về thực tập tại mỏ than, đánh nhau bị đuổi đâm chán chường, chích choác. Lần nó kêu mệt, tôi thấy hạch di căn nổi trên cổ, truyền cho 10 chai đạm thì nó đi. Nhẹ nhàng hơn thằng anh”. Bà xót xa: “Nhà không có tiền, chúng nó phải “chơi chung” với bạn nên mới “dính”. Tội, cả xóm thương, cả đời không biết trộm cắp của ai một cái gì”.
Theo ông tổ trưởng tổ 8 Nguyễn Hồng Cung, tại phố Độc Lập - điển hình tại phường Hà Lầm, phường thuộc hàng “top ten” thành phố về tỷ lệ người chết trẻ - đã chết gần hết các con nghiện, số còn lại sống ngày nào phải đề phòng, cảnh giác ngày ấy. Ông nói: “Ma túy đến từ trên núi, từ trong mỏ, từ bạn bè, thậm chí cả anh em trong nhà. Dẹp được than thổ phỉ thì đến HIV, không biết đến bao giờ mới hết khổ”.
Phó Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội tỉnh Quảng Ninh Bùi Đức Biên nói: “Cả xã hội biết chuyện thanh niên chết trẻ vì ma túy chứ chẳng riêng tôi. Chúng tôi đã tăng cường công tác đấu tranh để giảm tệ nạn này. Năm 2003 UBND tỉnh đã lập hẳn một chuyên đề chỉ đạo phòng chống ma túy nhưng tiến triển chậm; nguyên nhân do nhận thức các cấp, ngành chưa đầy đủ, trên chỉ đạo chưa tập trung, chưa đủ sức mạnh. Tỉnh cũng đã chấp thuận dành 0,5-1% ngân sách cho công tác này và phân bổ xuống bốn ngành cùng phối hợp (công an, thương binh xã hội, y tế, văn hóa) nhưng đến nay số tiền vẫn chưa được giải ngân”.
Ngôi nhà bà Bùi Thị Thu (tổ 36, khu 5, phường Yết Kiêu) luôn hoang lạnh. Trên bàn thờ, ảnh người chồng treo ở giữa, bên trái là ảnh con trai cả vừa mất hôm 9/2 âm lịch. Cạnh bên là giường nằm của con trai thứ hai tanh mùi phân và nước tiểu.
Anh là bệnh nhân HIV giai đoạn cuối bị bệnh viện trả về. Bà Thu đang tận tình nâng con dậy: “Thèm gì không, mẹ mua?”. Lê Việt Cường, sinh năm 1972, da thịt đã trắng bệch như tờ giấy, nặng còn khoảng 30 kg, thều thào: “Kh...ô...ô...ng... Mẹ để con ngồi... Châm con điếu thuốc...”.
Bà kể: “Nó trước đi lái tàu, bị bạn nghiện bỏ heroin vào thuốc ba số (555). Hút mãi thành nghiện. Tôi động viên nó lấy vợ cho bằng anh bằng em nhưng nó bảo đời con khổ rồi, không muốn vợ con khổ nữa. Mấy ngày nay đau nặng, hỏi nó có “dùng” (ma túy) không, nó bảo “không”. Nó bảo nó căm thù “thuốc” vì đã gây cho nó bệnh tật... Chắc cũng chỉ được 10 ngày nữa, nó đi sớm cho đỡ khổ”.
(Theo Tuổi Trẻ)
>Chuyện từ nghĩa trang vòng hoa trắng
Nơi bà ở (tổ 8, khu 1, phường Hà Lầm) thanh niên nghiện chết gần hết nhưng chưa có thêm người nghiện mới.
Trên bàn thờ, ảnh hai người con của bà đặt cạnh nhau. Bà kể: “Hai đứa ngoan lắm. Chúng nó trước làm công nhân than Hà Lầm, toàn ở đội bóng đá, bóng chuyền của công ty. Thằng lớn mới giỗ được lần hai, thằng bé chưa được một giỗ. Trước tết năm kia, thằng lớn (Lê Hồng Nam, sinh 1979) về nói với tôi: “Mẹ ơi, con dạo này đau ngực, khó thở”. Tôi đưa nó lên bệnh viện thì bác sĩ bảo phổi nó khô hết rồi nên trả về. Tết đến nó vẫn đi chúc tết, bạn bè vẫn đến ngủ cùng, anh em pha cà phê uống. Ra giêng nó ốm mười ngày rồi... đi”
Lá vàng còn lại.
Bà đưa tay quệt ngang mắt nhưng không hề khóc: “Thằng bé (Lê Anh Dũng, sinh năm 1984) “dính” ba năm. Nó về thực tập tại mỏ than, đánh nhau bị đuổi đâm chán chường, chích choác. Lần nó kêu mệt, tôi thấy hạch di căn nổi trên cổ, truyền cho 10 chai đạm thì nó đi. Nhẹ nhàng hơn thằng anh”. Bà xót xa: “Nhà không có tiền, chúng nó phải “chơi chung” với bạn nên mới “dính”. Tội, cả xóm thương, cả đời không biết trộm cắp của ai một cái gì”.
Theo ông tổ trưởng tổ 8 Nguyễn Hồng Cung, tại phố Độc Lập - điển hình tại phường Hà Lầm, phường thuộc hàng “top ten” thành phố về tỷ lệ người chết trẻ - đã chết gần hết các con nghiện, số còn lại sống ngày nào phải đề phòng, cảnh giác ngày ấy. Ông nói: “Ma túy đến từ trên núi, từ trong mỏ, từ bạn bè, thậm chí cả anh em trong nhà. Dẹp được than thổ phỉ thì đến HIV, không biết đến bao giờ mới hết khổ”.
Phó Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội tỉnh Quảng Ninh Bùi Đức Biên nói: “Cả xã hội biết chuyện thanh niên chết trẻ vì ma túy chứ chẳng riêng tôi. Chúng tôi đã tăng cường công tác đấu tranh để giảm tệ nạn này. Năm 2003 UBND tỉnh đã lập hẳn một chuyên đề chỉ đạo phòng chống ma túy nhưng tiến triển chậm; nguyên nhân do nhận thức các cấp, ngành chưa đầy đủ, trên chỉ đạo chưa tập trung, chưa đủ sức mạnh. Tỉnh cũng đã chấp thuận dành 0,5-1% ngân sách cho công tác này và phân bổ xuống bốn ngành cùng phối hợp (công an, thương binh xã hội, y tế, văn hóa) nhưng đến nay số tiền vẫn chưa được giải ngân”.
Ngôi nhà bà Bùi Thị Thu (tổ 36, khu 5, phường Yết Kiêu) luôn hoang lạnh. Trên bàn thờ, ảnh người chồng treo ở giữa, bên trái là ảnh con trai cả vừa mất hôm 9/2 âm lịch. Cạnh bên là giường nằm của con trai thứ hai tanh mùi phân và nước tiểu.
Anh là bệnh nhân HIV giai đoạn cuối bị bệnh viện trả về. Bà Thu đang tận tình nâng con dậy: “Thèm gì không, mẹ mua?”. Lê Việt Cường, sinh năm 1972, da thịt đã trắng bệch như tờ giấy, nặng còn khoảng 30 kg, thều thào: “Kh...ô...ô...ng... Mẹ để con ngồi... Châm con điếu thuốc...”.
Bà kể: “Nó trước đi lái tàu, bị bạn nghiện bỏ heroin vào thuốc ba số (555). Hút mãi thành nghiện. Tôi động viên nó lấy vợ cho bằng anh bằng em nhưng nó bảo đời con khổ rồi, không muốn vợ con khổ nữa. Mấy ngày nay đau nặng, hỏi nó có “dùng” (ma túy) không, nó bảo “không”. Nó bảo nó căm thù “thuốc” vì đã gây cho nó bệnh tật... Chắc cũng chỉ được 10 ngày nữa, nó đi sớm cho đỡ khổ”.
(Theo Tuổi Trẻ)