SuperAdmin
18-09-04, 10:13 AM
Tâm sự của người vợ có chồng mắc nghiện
Dẫn tôi theo con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo về nhà lại là đứa con gái 6 tuổi của chị Hoa. Chồng chị vừa qua đời ở tuổi 30 cũng chỉ vì nhiễm căn bệnh thế kỷ HIV. Ngôi nhà xây cách đây 5 năm đến nay đã xuống cấp trầm trọng.
Bốn góc tường đều nứt nẻ, mái ngói nặng oằn chỉ chờ ngày sập đổ. Các cửa sổ đều che bằng mấy mảnh cót rách. Tài sản của gia đình chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc giường đôi làm bằng tre cũ và cái ti vi đen trắng được treo lơ lửng ỏ góc nhà. Chủ nhân của căn nhà giờ còn lại chị Hoa và ba đứa trẻ. Cả bốn mẹ con chị đều gầy gò và có vẻ già đi trước tuổi.
Với giọng kể buồn buồn, ngắt quãng của chị, tôi được biết: Từ khi chị sinh cháu thứ ba, kinh tế gia đình lâm vào khó khăn, thiếu thốn. Anh ấy đã theo một số người bạn lên vùng biên giới làm cửu vạn. Và chính những ngày tháng đó, anh đã sa ngã vào ma túy. Suốt hai năm trời bán sức lao động cũng không đủ tiền để hút hít, tiêm chích. Cho đến khi sức khỏe suy sụp, chồng chị mới chịu trở về. Ở quê, để có tiền mua thuốc, anh ta đã mang hết đồ đạc trong nhà đi bán, bấp chấp sự can ngăn của vợ và bà con hàng xóm, thấy ai sơ hở gì là lấy trộm. Nhiều lúc cơn đói thuốc hành hạ, anh ta còn đánh cả vợ, con, bắt đưa tiền để đi hút. Đến vụ thu hoạch, có được ít thóc, chị cũng phải mang đi gửi nơi khác… Nói đến đây, giọng chị bỗng trầm xuống, nấc nghẹn: “Khi đã nghiện rồi, anh ấy đâu còn nghĩ mình là chồng, là cha nữa. Vợ chồng, bố con cứ như người lạ. Trong khi ấy mẹ con em vẫn coi anh ấy là người chồng, là người bố đáng thương”. Chị thở dài: “Đau xót lắm, lúc nhìn chồng vật vã rồi chết dần cùng ma túy, em như đứt từng khúc ruột, nhưng bất lực. Ma túy đã cướp mất chồng em từ khi anh ấy còn đang sống”. Cuộc đời là thế đấy, chỉ vì ma túy mà chồng chị phải từ giã cõi đời ở tuổi còn sung sức nhất. Bài học này thật buồn và day dứt làm sao. Nỗi buồn không chỉ đối với mẹ con chị Hoa mà còn của tất cả mọi người.
Dẫn tôi theo con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo về nhà lại là đứa con gái 6 tuổi của chị Hoa. Chồng chị vừa qua đời ở tuổi 30 cũng chỉ vì nhiễm căn bệnh thế kỷ HIV. Ngôi nhà xây cách đây 5 năm đến nay đã xuống cấp trầm trọng.
Bốn góc tường đều nứt nẻ, mái ngói nặng oằn chỉ chờ ngày sập đổ. Các cửa sổ đều che bằng mấy mảnh cót rách. Tài sản của gia đình chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc giường đôi làm bằng tre cũ và cái ti vi đen trắng được treo lơ lửng ỏ góc nhà. Chủ nhân của căn nhà giờ còn lại chị Hoa và ba đứa trẻ. Cả bốn mẹ con chị đều gầy gò và có vẻ già đi trước tuổi.
Với giọng kể buồn buồn, ngắt quãng của chị, tôi được biết: Từ khi chị sinh cháu thứ ba, kinh tế gia đình lâm vào khó khăn, thiếu thốn. Anh ấy đã theo một số người bạn lên vùng biên giới làm cửu vạn. Và chính những ngày tháng đó, anh đã sa ngã vào ma túy. Suốt hai năm trời bán sức lao động cũng không đủ tiền để hút hít, tiêm chích. Cho đến khi sức khỏe suy sụp, chồng chị mới chịu trở về. Ở quê, để có tiền mua thuốc, anh ta đã mang hết đồ đạc trong nhà đi bán, bấp chấp sự can ngăn của vợ và bà con hàng xóm, thấy ai sơ hở gì là lấy trộm. Nhiều lúc cơn đói thuốc hành hạ, anh ta còn đánh cả vợ, con, bắt đưa tiền để đi hút. Đến vụ thu hoạch, có được ít thóc, chị cũng phải mang đi gửi nơi khác… Nói đến đây, giọng chị bỗng trầm xuống, nấc nghẹn: “Khi đã nghiện rồi, anh ấy đâu còn nghĩ mình là chồng, là cha nữa. Vợ chồng, bố con cứ như người lạ. Trong khi ấy mẹ con em vẫn coi anh ấy là người chồng, là người bố đáng thương”. Chị thở dài: “Đau xót lắm, lúc nhìn chồng vật vã rồi chết dần cùng ma túy, em như đứt từng khúc ruột, nhưng bất lực. Ma túy đã cướp mất chồng em từ khi anh ấy còn đang sống”. Cuộc đời là thế đấy, chỉ vì ma túy mà chồng chị phải từ giã cõi đời ở tuổi còn sung sức nhất. Bài học này thật buồn và day dứt làm sao. Nỗi buồn không chỉ đối với mẹ con chị Hoa mà còn của tất cả mọi người.