PDA

View Full Version : Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?



tuxedo7777
12-12-06, 01:31 PM
KHÁT VỌNG - Phạm Minh Tuấn</span>

<span style="color:#339999">Hãy sống như đời sông để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đời núi vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy bờ bến rộng
Hãy sống và ước vọng để thấy đời mênh mông

Và sao không là gió, là mây để thấy trời bao la?&#33;
Và sao không là phù sa dâng mỡ màu cho hoa?&#33;
Sao không là bài ca của tình yêu đôi lứa?&#33;
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?&#33;

Và sao không là bão, là giông, là ánh lửa đêm đông?&#33;
Và sao không là hạt giống xanh đất mẹ bao dung?&#33;
Sao không là đàn chim gọi bình minh thức giấc?&#33;
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư????

tuxedo7777
12-12-06, 01:58 PM
CẢM XÚC MÙA</span>

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :

- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.

Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.

- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:

- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.

- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.

Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:

- Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.

- Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi.

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?"

Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...


<span style="color:#FF0000">(Sưu tầm)

tuxedo7777
21-12-06, 08:14 AM
Nhịp cầu trẻ con</span>


Ước gì về lại ngày xưa
Ta về thăm lại ngày chưa biết gì.
Cái thời bỏ túi viên bi
Đã cho em đấy có khi lại đòi.

Em và bè bạn và tôi
Mặt trăng có mắt, mặt trời có râu
Trẻ con nào sá gì đâu
Trẻ con đâu cũng là cầu sang chơi

Bây giờ thôi lớn cả rồi
Thành em, thành bạn, thành tôi bây giờ
Cùng chung một tuổi ngây thơ
Có ai biết có ai ngờ mai sau...

Vui thì rộng buồn thì sâu
Bàn chân đặt lại nhịp cầu đong đưa
Nối ngày nay với ngày xưa
Biết rồi lại nối với chưa biết gì.

<span style="color:#FF0000">Đỗ Huy Chí