PDA

View Full Version : Lá thư cuối cùng cho em



ltvt
21-11-09, 05:07 PM
Ngày cưới em, anh không đủ cam đảm để về và đứng trước em, nở nụ cười với em, uống cùng em chén rượu mừng hạnh phúc. Anh đã nói dối đang ở rất xa, nhưng ở góc tối nào kia trong căn phòng nhỏ anh đang ngồi một mình, gặm nhấm nhớ nhung, gục đầu lên kỷ niệm và khóc.

Em yêu quý!

Từng ngày, từng ngày trôi qua để đến giờ phút ta mãi mãi mất nhau em nhỉ? Mặc dù anh cố tỏ ra rằng mình không hề suy nghĩ, không hề phân vân, nhưng anh phải thừa nhận rằng lúc này trong con người anh thực sự trống rỗng và buồn bã. Anh từng yêu em và từng mong rằng sẽ có ngày chúng ta mãi mãi thuộc về nhau. Giấc mơ đó đã không thể trở thành hiện thực rồi phải không em?

Anh cũng buồn lắm, cũng từng nghĩ rằng nếu như anh mất em thì coi như anh sẽ chẳng còn lại bất kỳ cái gì nữa. Nhưng thời gian trôi qua, nỗi đau dần dần đã được chấp nhận. Anh không hận em, không giận em và không oán trách em. Anh cầu mong em sẽ bình yên trên con đường sắp tới.

Anh đã không có đủ năng lực, không có đủ niềm tin để cùng em vượt qua những khó khăn cuộc sống đem lại. Anh đành chấp nhận nhìn em bước đi bên người khác, chấp nhận nhường hạnh phúc của mình cho một người con trai xứng đáng hơn. Bởi vì anh yêu em nhiều lắm nên anh vẫn luôn mong dù trong mọi hoàn cảnh em vẫn luôn vững vàng, như người con gái anh từng gặp, từng yêu trước đây.

Những kỷ niệm chúng ta đã có với nhau thật đẹp phải không em? Nhưng hãy nghĩ đến nó như là những kỷ niệm thôi em nhé. Đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của em cũng như của anh sau này. Anh muốn được cùng em chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống như những người bạn đích thực.

Anh biết rằng khi ta đã mãi mất nhau thì rất khó để có thể là những người bạn theo đúng nghĩa của nó. Nhưng anh mong chúng ta có đủ khả năng tạo nên điều đó. Em, người con gái đã chiếm trọn trái tim anh, tình yêu của anh. Em là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh mà mình lại không thể bên nhau mãi mãi. Nhưng đó cũng là do duyên số thôi em nhỉ. Hãy gạt bỏ tất cả để vững vàng hơn trong ngày mai, ngày kia.

Cuộc sống còn dài lắm em ạ. Ta yêu nhau, ta bên nhau tuy nhiều nhưng đó chưa phải là tất cả. Chắc gì, chắc gì nếu đến bên nhau và trở thành vợ chồng chúng ta đã hạnh phúc. Anh không bao giờ ân hận một chút nào vì đã yêu và sẽ yêu em. Anh biết lắm em ạ, biết thế nào là tình yêu, là nỗi mong chờ của những người yêu nhau. Và anh cũng biết nỗi khổ đau khi mất nhau. Nhưng anh cũng biết tôn trọng quyết định của người khác. Ai sinh ra cũng có cái quyền được sống, được hành động theo những suy nghĩ của bản thân mình. Anh tôn trọng em!

Khi đêm về anh vẫn nhớ em. Nhiều lần định gọi cho em nhưng anh không thể. Anh sợ, anh sợ em sẽ buồn và người khác lại hiểu lầm em. Anh không gọi, anh không thể gọi và anh cũng không thể ra gặp em. Nhưng trong giấc mơ anh vẫn mơ về em, vẫn có em. Giấc mơ chỉ thoáng qua thôi, nhưng đó là những giờ phút thật quý giá đối với anh. Nó mách bảo anh rằng ta đã mất nhau nhưng trong giấc mơ ta vẫn còn nhau. Ta vẫn nghĩ về nhau hay ít nhất anh vẫn yêu và nghĩ về em.

Ai đó đã nói rằng một lần yêu sẽ là yêu mãi mãi. Dẫu có ngàn gian khổ đắng cay. Dẫu có ngàn đêm tựa đêm nay... Anh hiểu lắm chứ, anh hiểu vì sao trên con đường phía trước ta không thể bước cùng nhau. Anh rất thông cảm cho hoàn cảnh của chúng ta và anh cũng rất thông cảm cho anh, cho em, cho 2 bên gia đình. Tình cờ cuộc sống đã đưa ta đến gần nhau, cho ta quen nhau và yêu nhau. Và cũng thật tàn nhẫn khi số phận buộc chúng ta phải vĩnh viễn mất nhau.

Hôm nay, khi anh viết lá thư cuối cùng này cho em không hề có một dự định oán trách gì cả. Anh đang rất thanh thản vì cho đến lúc này anh đã có một người con gái dám làm tất cả, dám sống và hy sinh vì anh. Chưa bao giờ đó là điều anh mong muốn, nhưng đó lại là điều đáng trân trọng. Anh đã không có được cái mình thích thì anh sẽ cố gắng thích cái mình có. Anh cũng không vì em để làm người con gái đó buồn nên anh cũng mong em hãy hành động như vậy.

Anh biết rằng có lẽ anh không nên viết lá thư này. Nhưng hãy cho anh được ích kỷ như những kẻ yêu đương thông thường. Em hãy để anh được tặng em một bài hát cuối cùng và cũng là để thay những lời anh muốn nói, thay cho tâm trạng của anh em nhé.

Nhận ảnh cưới của người xưa gửi, nói chuyện với nhau rất lâu, hỏi thăm nhau về cuộc sống của mỗi người. Trong lòng lại tràn dâng bao cảm xúc hỗn độn, ngổn ngang, vui buồn lẫn lộn, những cảm xúc không thể gọi thành tên chen lấn xô đẩy trong tâm hồn và trái tim mình. Và trái tim mình, lại gợi lên bao kỷ niệm xa xưa, những kỷ niệm mà mình từng tự nhủ sẽ chôn sâu đến tận cùng đáy trái tim lạnh giá này, không bao giờ muốn nhớ. Những kỷ niệm của một thời đã xa, đã mất và đã chết.

Ngày cưới em, anh không về, hay anh không đủ cam đảm để về và đứng trước em, nở nụ cười với em, uống cùng em chén rượu mừng em hạnh phúc. Anh đã nói dối em rằng mình đang ở rất xa, nhưng ở một góc tối nào kia trong căn phòng nhỏ anh đang ngồi một mình, gặm nhấm những nhớ nhung, gục đầu lên kỷ niệm và anh khóc. Nước mắt anh rơi trong chén rượu cay đắng, anh muốn uống cho say, thật say, say đến tận cùng của cái chết để không còn biết và không còn hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rượu hết.

Đêm dài…

"Lòng người như lá úa trong cơn mê chiều,
nhiều cơn gió cuốn xoay xoay trong hồn.
Và cơn đau này vẫn còn đây.
Chiều về không buông nắng,
cho mây âm thầm một mình trong chiều vắng
nhớ đôi môi mình ngày nào ân cần trao thân…".

Mà chẳng thể say, hình ảnh em với nụ cười mãn nguyện, rạng ngời hạnh phúc trong vòng tay chồng lại hiện ra trong tâm trí anh… Khoảnh khắc mong manh chợt đến rồi đi như một bàn tay vô hình bóp nát tim anh trong đau đớn tột cùng của niềm cay đắng. Cứ tưởng mình cao thượng khi gọi điện chúc em hạnh phúc, cố nở nụ cười như là mãn nguyện và hạnh phúc lắm khi em đã tìm được chốn bình yên cho cuộc đời, nhưng em có biết không khi tất cả chỉ là những lời dối trá, những dối lừa trong cuộc đời nhau.

Trong cơn say nửa vời, lại thèm cảm giác được sống lại với ngày xưa. Thèm một bản nhạc buồn dài bất tận, thèm một cốc café không đường thật đắng như ngày xưa và thèm một điếu thuốc không bao giờ tàn...

Nằm ngả đầu lên ghế lắng nghe, đêm quá yên lặng… Mấy giờ rồi? Không biết nữa, có lẽ mọi vật đã chìm sâu trong giấc ngủ say nồng, em cũng thế… Tiếng nhạc não nề lặng lẽ trút vào đêm sâu một nỗi nhớ xa mờ, có cảm giác như cuốn trôi thân xác và linh hồn mình về với những ngày quá khứ. Con đường vắng, những ngõ hẹp quanh co không ánh đèn, xóm nghèo xưa, cô bé ngày xưa, tôi ngày xưa…

Tiếng hát Tuấn Ngọc với tình khúc Vũ Thành An trút vào đêm hiu quạnh như hơi thở dài buồn chán…

Đời một người con gái ước mơ thật nhiều.
Trời cho không được mấy.
Đến khi lấy chồng, chỉ còn mối tình mang theo.
Xin một lần xiết tay nhau, một lần cuối cho nhau.
Xin một lần vẫy tay chào, thôi dòng đời đó cuốn người theo...

Lần tìm điếu thuốc, châm lửa hút. Ánh lửa cháy đỏ trên môi rồi lịm tắt dần... Khói thuốc bay khắp căn phòng, khói bay vào mắt cay xè, nhắm mắt lại để cho giọt nước khẽ tràn nơi khóe mi, lăn chảy trên má. Giọt nước mắt ấm mặn lên môi. Hết thật rồi, dù cho mình có cố gắng hình dung, cố gắng đánh lừa mình rằng chiếc bóng trên tường là em, em của ngày xưa...

Cuối cùng là lời chúc chân thành nhất: "Anh chúc em hạnh phúc".

From: Lam Quỳnh
Sent: Friday, October 24, 2008 5:06 PM
Subject: La thu cuoi cung cho em

VnExpress