PDA

View Full Version : Tự cai bằng thuốc bí truyền sau 32 năm nghiện ma túy



danna
07-02-10, 12:05 AM
Xã hội
Ông Lang Liu, 78 tuổi.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_CANDONLINE/ThuTrang7/13_lang1453.jpg
Tự cai bằng thuốc bí truyền sau 32 năm nghiện ma túy
14:31:00 19/07/2009
Đến xã biên viễn Bát Mọt (huyện Thường Xuân, Thanh Hóa) hỏi thăm Lang Liu (dân tộc Thái) ở bản Chiềng, không ai là không biết. Năm nay, Lang Liu 78 tuổi, từng 32 năm nghiện thuốc phiện. Vậy mà, bằng bài thuốc lá của bố vợ truyền lại, ông đã tự cai nghiện cho mình.

Ông còn biến nhà mình thành "trung tâm cai nghiện" cho những ai "vướng phải nàng tiên nâu". Nhưng rồi đây, rất có thể bài thuốc này sẽ thất truyền nếu như Lang Liu "khuất núi" mà vẫn chưa có ai thay ông giữ lại bài thuốc...

Một thời thuốc phiện thay... cơm

Lang Liu vập vào bàn đèn, thuốc phiện từ năm 1960. Thời ấy, ông kể: "Bản Chiềng ta, thuốc phiện nhiều hơn cả cơm gạo. Không nghiện mới lạ. Hầu như đàn ông trong bản ai cũng hút. Đầu tiên, hút để lấy sức khỏe cuốc cái nương, làm cái rẫy cho nhanh, sau nghiện bã người rồi thì tìm vào hang hốc nằm dịn lấy nhau véo thuốc nhai, đốt thuốc hút, cả ngày hang núi bốc khói thuốc phiện thơm lừng…".

Lang Liu ngúc ngắc đầu, kể tiếp: "Nghiện thuốc phiện sướng lắm. Nó làm khỏe cái người, mạnh cái tay, cứng cái chân, việc khó đến mấy nuốt một thỏi bằng hạt đậu tương là làm băng băng, con hổ con voi có khi cũng không khỏe bằng. Sướng lắm!".

Để có thuốc phiện hút, nhai sống như trẻ con nhai kẹo, như người già ngậm sâm suốt ngày, Lang Liu phải bán rất nhiều thứ. Xưa, nhà Lang Liu giàu có nhất bản, vậy mà chỉ sau một thời gian "đầu tư cho sức khỏe", gia sản đã khánh kiệt, đến cả cái gối thổ cẩm vợ chồng gối chung cũng bị Lang Liu cắp nách mang đi đổi lấy một gợt móng tay thuốc phiện chỉ bằng đầu que tăm.

Hết cái để đổi, Lang Liu quay sang trồng thuốc phiện. Lang Liu kể: "Ta nghiện đến nỗi sợ thiếu thuốc, sợ không đủ thuốc nên thay vì trồng ngô, trồng sắn trên nương, trên rẫy, ta chỉ trồng cây thuốc phiện. Trồng trên nương trên rẫy thấy vẫn chưa đủ, vẫn còn sợ thiếu thuốc ăn, ta lặn lội vào rừng sâu, lên ngang lưng dãy Phù Cú để trồng.

Vụ này qua vụ khác, ta trở thành người nhiều thuốc phiện nhất vùng này. Có nhiều thì hút nhiều. Hút càng nhiều thì nghiện càng nặng. Ta quẳng luôn bàn đèn, chuyển qua ăn, nhai, nuốt sống thuốc phiện như ăn da voi, da hổ, mồm miệng cả ngày trệu trạo, kẽ răng cáu đen, bết nhựa thuốc phiện như vừa ăn phải cứt bò, cứt ngựa vậy.

Tiếng tăm của ta người Lào cũng nghe, con nghiện khắp nơi đều biết, kéo về chật sàn, chật bếp. Người có tiền thì mua, người không có tiền thì xin, không cho cũng cứ lao vào véo thuốc, nằm vạ vật xó nhà, xó bếp hút thuốc phiện rào rào như tằm ăn lá sắn suốt ngày. Riêng ta, từ ngày chuyển sang ăn thuốc phiện thì không biết đến cơm, thịt là gì. Thèm rau thì bảo vợ vặt ngọn cây anh túc luộc ăn hoặc vò nhục, chấm tro bếp nhai sống. Món đó, với ta là nhất…".

"Tái sinh cuộc đời, tái sinh những phận người"

Lang Liu có cả thảy 5 người con, hai trai, ba gái. Tiếc thay hai con trai ông sau khi trốn gia đình đi đào vàng cũng vướng vào nghiện ngập. Vợ Lang Liu, một phụ nữ dân tộc Thái hiền lành, chịu thương chịu khó vì không đủ kiên nhẫn với người chồng lầm lạc đã cõng bố đẻ bỏ về nhà ở. Được một thời gian, ông cụ đổ bệnh. Trước khi khuất núi, ông cho gọi Lang Liu đến truyền lại bài thuốc cai nghiện mà ông đã học của người Lào cho "chàng rể nghiện ngập". Lang Liu kể: "Bố vợ ta mắt mở trừng trừng, nhìn ta thều thào, buồn thảm. Ông dặn ta về bài thuốc, dặn ta từng lá cây, ngọn cỏ trong bài thuốc đó rồi bảo ta phải cai nghiện để làm người, phải làm gương tốt cho thằng Hiếu con trai ta, cho dân bản xứ này…"

Lang Liu đang bốc thuốc phai.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_CANDONLINE/thutrang7/13_lang1453-to.jpg
Được cha vợ truyền cho bài thuốc quí, Lang Liu quyết tâm cai nghiện cho mình. Sau một thời gian "vừa đi đường vừa nuốt thuốc phiện trừ cơm" để lấy sức khỏe, Lang Liu băng rừng, lội suối, kiếm đủ các loại cây thuốc trong tổng cộng ba bài thuốc cha vợ dặn, Lang Liu quay về tự nấu nước xông hơi, sắc thuốc uống.

Sau gần ba tháng cột mình trong xó bếp cùng với sự giúp đỡ tận tình của vợ, cuối cùng ông cũng cắt được cơn, bắt đầu đỏ da, thắm thịt trở lại. Đến tháng thứ tư, Lang Liu đã biết sợ thuốc phiện, đem tất cả những ống bương, ống luồng, vỏ bầu nêm đầy thuốc phiện vào rừng chất củi thiêu hủy. Từ đó, hễ mỗi khi đánh hơi thấy mùi thuốc phiện là Lang Liu lại nôn thốc, nôn tháo, thấy sởn da gà vì... sợ.

Năm 1995, cai nghiện cho mình xong, Lang Liu tiếp tục đi tìm hai con về để cai cho các anh. Hai con ông, một có thâm niên nghiện 10 năm, một nghiện 9 năm đều được ông cai nghiện thành công. Đau đớn thay, sau khi "tái sinh" cuộc đời cho hai con không lâu, giữa năm 2007, con trai đầu của Lang Liu lại liệt giường và qua đời bởi bệnh ung thư máu.

Nỗi đau nối tiếp nỗi đau, tháng Chạp năm 2008, người con trai thứ hai của Lang Liu trong một tai nạn xe cũng vỡ hộp sọ, đứt mạch máu não mà chết. Cơ đồ gia sản cha con cùng nhau gây dựng chưa được bao đã lại lần lượt ra đi bởi hai đám tang oan nghiệt. Khó khăn càng khó khăn thêm khi hai con dâu của Lang Liu đi thêm bước nữa, để lại ba cháu trai cho hai ông bà nuôi nấng, không được học hành ra đầu ra đũa, không nghề nghiệp…

Từ năm 1996 Lang Liu tự mình đi hái thuốc, còn vợ ông ở nhà sắc thuốc, cai cho những người nghiện trong bản. Qua nhiều năm biến nhà mình thành "trại cai nghiện", vợ chồng Lang Liu đã giúp không biết bao nhiêu người thoát khỏi "nàng tiên nâu", trở về với cuộc sống lương thiện. Giờ đến bản Chiềng, nhắc lại kỳ tích đó của Lang Liu, không ai là không xúc động và tỏ ra biết ơn Lang Liu nhiều lắm...

Tiếng lành đồn xa, dân nghiện nhiều nơi trong huyện Thường Xuân, thậm chí ở tận Thành phố Thanh Hóa, ngoài Ninh Bình, tận Nghệ An cũng cơm, đùm cơm nắm lặn lội lên bản Chiềng xin tá túc nhà Lang Liu cai nghiện. Bất kể là ai, miễn là dân nghiện, ông đều sẵn sàng tiếp nhận, cai cho tiệt nọc mà không lấy một đồng dù hoàn cảnh gia đình ông cũng rất khó khăn.

Lang Liu nói: "Mỗi con nghiện nhờ thuốc ta mà khỏi, ta đều vạch một vạch bằng than lên tấm ván thiên (ván dùng làm nắp đậy quan tài) để ghi lại. Người cai khỏi nhiều lắm, nhiều đến nỗi vạch nó kín đen cả hai mặt tấm ván. Nhưng mà, lúc thằng Hiếu con ta chết, tấm ván thiên ấy mang đóng hòm, chôn theo nó mất rồi. Ta làm vì cái bụng muốn nghĩ tốt cho người thôi. Đừng tái nghiện làm khổ gia đình, khổ người khác, xã hội ghét cho lắm, khinh cho lắm… Cho ta củ sắn củ khoai là được rồi".

Cần giữ lại bài thuốc quý

Hôm chúng tôi đến gặp Lang Liu, ông cụ đang ốm, nằm quấn mền rơm gọn lỏn trong xó phản. Nghe tiếng người Kinh, Lang Liu tưởng "con nghiện" từ dưới xuôi lên xin tá túc cai nghiện, Lang Liu gượng dậy khất lần bằng giọng đặc đờm, yếu ớt: "Ta ốm mấy tháng nay rồi, không dậy đi lấy thuốc được. Ta sợ đận rét này không qua khỏi rồi. Nếu cái bụng tụi mày muốn làm việc tốt, việc có ích cho mình, cho xã hội thì ở lại đây, ta sẽ truyền lại bài thuốc ấy cho rồi tự đi kiếm, bảo nhau mà cai lấy thôi".

Tôi gạn hỏi ông cụ thể về bài thuốc, Lang Liu rời khỏi phản, nhờ tôi dìu ra bếp rồi với tay lên gác bếp lôi xuống một bọc nilon đen quánh bồ hóng, bên trong đựng những miếng lát mỏng như lát sắn khô.

Lang Liu vốc lên tay một ít rồi giới thiệu: "Mày không phải là thầy lang, càng không phải người dân tộc thì không biết cây này là cây gì đâu. Mày chỉ cần biết đây là một trong ba thứ thuốc cai nghiện gọi là thuốc phai. Uống thứ này sẽ làm cho các chất ma túy trong máu phai, nhạt dần… Ngoài thuốc phai là nước lá xông. Nước xông có tác dụng làm cho chất ma túy trong người theo mồ hơi thải ra, đồng thời giúp lưu thông khí huyết. Bài thuốc cuối cùng là thuốc cắt cơn. Các vị thuốc này đều rất khó kiếm, chúng chỉ mọc ở trên núi đá cao, nơi ẩm thấp trong rừng sâu và đặc biệt là trên các vách đá ở những con suối… Muốn biết chính xác được những loại cây đó chỉ mấy ông bác sĩ ở trạm xá Trung ương lên đây xem xét mới được."

"Hòm ván chuẩn bị sẵn rồi. Ta, vợ ta sắp đến ngày chết rồi, yếu lắm, không trèo đèo, lội suối hái thuốc được nữa. Trước khi chết, ta muốn truyền lại bài thuốc này, nhưng chưa tìm được ai cả. Phải giữ lại bài thuốc quí này, vì nó cần cho những ai đã sa vào ma túy, thuốc phiện muốn quay lại làm người lương thiện..." Lang Liu nói, tay chặn lên ngực, nhổm mông, chúi sát mặt vào bếp lửa ho sù sụ.

Khi tôi tiếp xúc với Lang Liu, rồi ngay khi trở về Hà Nội, ngồi viết những dòng này, tâm trí tôi như bị nhúng trong những huyền tích ly kỳ đến khó tin về một con người già cả nơi rừng sâu hoang sơ miền biên viễn phía Tây xứ Thanh này, nhất là về cái gọi là "di nguyện sống" của ông cho bài thuốc cai nghiện.

Nó cứ ám ảnh tôi, khiến tôi phải lo toan, rồi hy vọng, rằng Lang Liu sẽ lập thêm một kỳ tích nữa, là truyền lại thành công bài thuốc cai nghiện, không chỉ riêng cho cháu ông mà cho tất cả những ai muốn giữ lại bài thuốc quý mà gần 20 năm qua ông đã dùng để tái sinh cho đời mình, cho những phận người lầm lạc bởi "nàng tiên nâu"!...


Sau hơn 12 năm nghiên cứu và 3 năm đầu tư xây dựng nhà máy, tháng 10/2007 thuốc hỗ trợ cắt cơn, cai nghiện ma túy hiệu “Bông Sen” chính thức được Bộ Y tế cho phép “Thuốc hỗ trợ cắt cơn, cai nghiện ma túy hiệu Bông Sen” được sử dụng ra cộng đồng tại các tỉnh, thành phố: TP Hà Nội, TP Hải Phòng, TP Hồ Chí Minh, tỉnh Hải Dương, tỉnh Hưng Yên, tỉnh Bến Tre, tỉnh Tiền Giang, tỉnh Đồng Nai, đặc biệt được sử dụng điều trị tại gia đình. http://www.thuoccainghien.com