PDA

View Full Version : Mùa hạ của anh



muaha
14-06-13, 10:41 PM
Cho mình lập một topic ở đây, một góc nhỏ riêng để viết những điều còn đọng lại trong lòng về mối tình của bọn mình, về anh, và cả về cái làn khói trắng ma mị đang lan vào cuộc đời của anh. Không ngờ có ngày mình lại là thành viên của diễn đàn này. Khi cái bóng của ma túy bắt đầu đến trong cs của bọn mình, mình biết mình sẽ mất anh. Một người mình đã rất yêu thương, một mối tình lạ lùng, sâu đậm và u buồn trong cuộc đời mình. Mình biết là anh sẽ ám ảnh mình mãi mãi, mối tình đau đớn này sẽ ám ảnh mình mãi mãi.

Mình sinh vào mùa hè, gặp anh cũng vào mùa hè, và cái ngày mình biết anh đã rơi vào ma túy cũng là mùa hè, khi mình còn đang háo hức vì sinh nhật mình năm nay có anh, chưa bao giờ trong đời mình ngày sinh nhật có người yêu cả. Năm nay sinh nhật mình là lúc anh vừa mới ra khỏi trại cắt cơn được đôi ngày, mà chắc là cũng sẽ chẳng nhớ ra sinh nhật mình đâu.

Bọn mình gặp nhau tình cờ ở trong một bệnh viện. Lúc đó mình ở một mình trong phòng riêng, hằng ngày chỉ nhìn ra hành lang thấy 1 cây hoa phượng nở rực rỡ một góc sân bệnh viện. Còn anh thì ở chung phòng với mọi người, về sau lúc yêu nhau rồi anh mới nhớ ra, bảo: có phải em là cái cô mà buổi trưa cứ phe phẩy quạt đi mua cơm, mắt ko nhìn ai cả ko, bây giờ anh nhớ ra rồi, giời ơi lúc đó trông em anh thấy lập dị thế, thế mà bây giờ em đã ở đây rồi (tức là đã ở phòng trọ của anh, là bạn gái rồi).

Mùa hè năm đó thật lạ lùng, mình thì ngồi trong phòng, chẳng biết làm gì, ngồi viết nhật kí về cây phượng, loài hoa mình yêu nhất.

Năm nào đến hè cũng chờ đợi một khoảnh khắc, là giây phút đầu tiên trong mùa nhìn thấy phượng. Năm nay nhìn thấy bông phượng đầu tiên của mùa ở trong viện. Ngoảnh ra, đã bừng lên ở đó, một góc trời, sắc hoa đỏ thắm đến nao lòng. Bất ngờ, sững sờ và rưng rưng: ôi loài hoa tôi yêu, phượng ơi phượng ơi.. Phượng lại trở về vào mùa của những cơn mưa, như một niềm an ủi, rằng dẫu có bao năm tháng chia xa, màu hoa ấy, vẫn còn nguyên ở đó, cháy lên trong lặng lẽ như một tình yêu thủy chung, tha thiết.

Đến bây giờ, đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà mỗi lần nghe những câu hát ”những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu” vẫn thấy tràn ngập cả tâm hồn hình ảnh một buổi trưa tháng 6, nắng mê man, cái nắng làm làm người trở nên trống trải bồi hồi, và có phải vì nắng hay màu hoa chói lói mà người như lịm đi trong cơn say nôn nao của mùa hè, trong đáy mắt chỉ còn lại màu hoa đỏ ngời tha thiết giữa vô tận trời xanh.

Ôi cái màu hoa sao mà da diết thế, cảnh mỏng manh, mà mạnh mẽ, hoa khát khao điều gì mà cháy ngời mê mải, biết lòng tôi yêu nhiều yêu nhiều lắm không.

Phượng bao giờ cũng đến bất ngờ, một ngày kia, trên con phố quen thuộc, cũ kĩ và tẻ nhạt, lấp lánh trong màu trời xanh vời vợi những cánh hoa đỏ ngời, kiêu hãnh, bình yên. Phượng như một giấc mơ mùa hè ru lòng người về ấu thơ, mơ về những trưa hè hoang vắng, đi trên những con phố rộng thênh thang, đứa bé học trò từ giã những ngày thi, lòng vừa tràn đầy thảnh thơi nôn nao bước vào kì nghỉ dài đầy nắng và cỏ hoa, hay cô nữ sinh tuổi mười mấy bâng khuâng đi dưới những hàng cây xanh, lao xao những chùm hoa đỏ, lòng vẩn vơ nghĩ gì về những ngày tháng chia xa..

Đến khi mình để ý đến anh, thì anh phải làm thủ tục ra viện rồi. Mình ở lại, triền miên là những ngày mưa, những cơn mưa mùa hè xối xả, không ngớt càng làm mình nhớ người con trai mới gặp khiến cho mình xao xuyến.

muaha
14-06-13, 10:55 PM
MÙA HÈ RỚT ( Olga Berggoltz)

Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ,
Cái nóng êm ru, màu trời không chói,
Mùa hè rớt - cho những người yếu đuối,
Cứ ngỡ ngàng như mới bắt đầu xuân!

Trên má, mơ hồ tơ nhện bay giăng,
Khe khẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất,
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất,
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu,
Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm...
Hạnh phúc - hiếm hơn khoé nhìn say đắm
Ghen tuông - dù chua chát cũng thưa hơn!

Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương,
Ta tiếp nhận, vì ngươi sâu sắc quá!
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ,
Tình yêu đâu?... Rừng lặng, bóng sao im.

Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm,
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt...
Nhưng chỉ mãi bây giờ, ta mới biết
Yêu thương, ngậm ngùi, tha thứ, chia tay...!

Song Khoa
15-06-13, 11:01 AM
Hà Nội nắng cháy với bao kỷ niệm.

Cũng như bạn tôi cũng có biết bao kỷ niệm những ngày nắng cháy da người nơi Hà Nội thân thương. Cũng người con gái ấy nhưng khi chợt nhận ra mình là một nữa của nhau thì cả hai không thể nào đến được với nhau. Cả hai ngỡ ngàng vì tạo hoá trêu ngươi. Trời đã về chiều nhưng cái nóng như không buông tha, cả hai nắm tay nhau vào điện thờ cầu nguyện cho một tương lai ... dù biết là ảo vọng

Hà Nội ngày nào, tôi và em ngày nào và ... một mối tình đã chết .... năm xưa ...

ninhtroc_7x
15-06-13, 04:05 PM
Cứ nhìn thấy hoa phượng là lại thấy văng vẳng đâu đó bài hát có câu"Nhưng chiếc giỏ xe trở đầy hoa phượng , em trở mùa hè của tôi đi đâu" xạ quá rồi cái thủa vặt hoa phượng để trong giỏ xe, cái ngày chưa biết matuy là gì, giờ đây hoa phượng vân thế nhưng tuổi đa khác nhiều , tuổi trẻ bao nhiêu hoài bao cung chỉ vì matuy lấy đi tất cả, hoa phượng càng làm lên sự cháy đỏ của mùa hè...ôi thèm cái ngày xưa





một trưa hè anh đi gom xác nắng
nhặt cánh phượng gói gém gửi hư vô
chợt giật mình sao vân cứ ngây ngô
nhặt phượng hồng để gói từng xác nắng

một trưa hè anh gom ngàn cay đắng
lấy mảnh đời gói gém gửi kiếp sau
chợt giật mình ngàn cay đắng vân đau
hỏi tại sao khơi nôi đau nơi quá khứ

một trưa hè anh đi gom câu chữ
thả vào hồn lặng le viết câu thơ
ngoài trời kia từng tia nắng xác xơ
nhưng vần thơ qua đời ai vô nghia
troc@yahoo>:)

muaha
15-06-13, 06:59 PM
Mình biết anh có cảm tình với mình, nhưng lạ là anh ko hề hỏi mình số điện thoại, kể cả đến ngày ra viện. Mình ở lại, chìm trong những ngày mưa tháng 6, những ngày mưa quá đẹp và quá buồn, triền miên, dào dạt như chính nỗi nhớ anh khiến mình ko sao chịu nổi. Rốt cuộc, chính mình lại là người phải hỏi số đt của anh qua người bạn cùng phòng với anh. Sau này mình hỏi vì sao anh ko xin số đt của mình, anh bảo, vì lúc đó anh đã cảm thấy ko nên dấn sâu vào mối quan hệ này, có lẽ anh mơ hồ cảm thấy kết cục ko tốt đẹp. Nhưng mình thì ngây ngô và dại dột. Mình cứ nhất quyết bước vào cuộc đời anh, một cuộc đời mà nó vô vàn phức tạp hơn mình tưởng.

Bởi cuộc sống trong cái nhìn của mình xưa nay vốn dễ dàng và dễ hiểu. Nên mình không hiểu và bàng hoàng đến thế nào khi một lần, sau một thời gian ngắn ở bên anh, có một buổi trưa, ngủ dậy, anh quay sang mình, gương mặt anh trẻ thơ chứa đựng một nỗi buồn thảm giản đơn đến nỗi mình còn chưa nhận ra đó là một nỗi buồn. Anh bảo: em ở lại đây, sáng mai khi em tỉnh dậy, em hãy trở về nhà, và đừng bao giờ quay lại. Nếu quay lại em sẽ khổ. Anh biết em rất tốt với anh, nhưng anh không thể sống như em mong muốn, anh không thể cố gắng được, anh quen sống như thế này rồi. (nghĩa là cái cuộc sống vô hồn, trôi nổi, ko có bất cứ một cái gì?). Mình hoảng hốt khi hiểu ra cái thế giới mà anh vừa bày tỏ, cái thế giới của những người vô công rồi nghề, sống trôi nổi, bằng những thứ như lô đề, rượu chè, sống ko biết đến ngày mai. Mình hoảng hốt bởi vì cho đến lúc đó mình vẫn ko biết và ko tin là anh thuộc về cái thế giới đó. Ôi có lẽ nào đấy lại là cuộc sống của người con trai mình đã khiến mình cảm mến bởi sự nhẹ nhàng, nho nhã, dễ thương.

muaha
16-06-13, 01:03 PM
Khi anh đã ra viện lâu rồi, một hôm buổi sáng lúc mình đang nằm truyền, các anh chị bệnh nhân phòng khác sang ngồi tụ tập ở phòng mình cười nói râm ran. Mình chán chả buồn góp chuyện, nằm nhắm mắt miên man nghĩ đến những ngày đã gặp anh.

Nhớ lần đầu tiên nói chuyện với anh, một buổi chiều rất nắng, mình mặc chiếc váy xanh yêu thích, ngồi nghịch điện thoại ở ngoài hiên. Anh ngồi đó, nhìn vu vơ, sau này anh bảo, lúc đó trông em, anh đã thấy hay hay, cái kiểu 1 cô gái ko bình thường, nhưng thế nào đó mà anh ko dám bắt chuyện (mặc dù sau này, mình biết là anh ko phải tuyp con trai nhút nhát, khi yêu mình rồi, gặp cô nào cũng vẫn tán búa xua, chả từ một ai). Mình nhớ anh hay khoác vai cậu bé con của chú cùng phòng đi mua cơm buổi trưa, trông anh hồn nhiên, nhí nhảnh rất vui. Mình nhớ thi thoảng anh vào phòng mình, ngồi nói dăm ba câu chuyện ko đầu cuối, anh hiền lành, dụt dè, nhưng thân thiện…

Mình cứ nghĩ miên man và ước gì anh lại ở đây, mình nhớ cái sự hiện diện khiêm nhường, nhã nhặn và thân thương của anh ở bệnh viện này. Tiếng cười nói vẫn lao xao rầm rĩ ở bên cạnh. Mình mở mắt ra xem cái hội dở hơi này nó buôn bán cái gì mà lắm thế, ong hết cả đầu. Thì ngỡ ngàng: anh đứng đó,giữa mọi người, chiếc áo trắng tinh khôi, chống cằm lên thanh giường bên cạnh nhìn mình dịu dàng. Ôi hoảng hết cả hồn, mình vừa mới ước ao anh ở đây, thì bỗng nhiên anh xuất hiện và ở đây thật. Rất lâu sau, lần đầu tiên anh đến viện chơi với mình, giữa một đêm mưa gió hun hút, lần đầu tiên ở bên cạnh một người đàn ông mà mình cảm nhận được nỗi hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa khắp không gian căn phòng nhỏ, nỗi niềm hạnh phúc khiến mình không thể ngủ được, chỉ ước sao mãi được ở bên anh như thế, như thế…

Có một câu ngạn ngữ là: “Đừng bao giờ đùa với những mơ ước của bạn vì rất có thể nó sẽ thành hiện thực”.

ninhtroc_7x
16-06-13, 02:35 PM
Anh người yêu bạn hôm nay đa qua ngày thứ 4 rồi nhỉ , giai đoạn khó khăn đa qua rồi đấy, chắc chỉ còn hơi mệt mỏi thôi, qua câu truyện tình yêu của 2 bạn hy vọng rằng anh ấy về se bù đắp nhưng gì bạn phải chịu đựng trong thời gian qua, mình cung tin chắc rằng anh ấy cung đang đếm từng ngày để đc về nhà cùng bạn, gặp nhau đừng quên giám sát anh ấy nhé , lúc về rất hay chủ quan chơi lại 1 phát ko sao, phát đấy rất khó để tránh phát sau, tháng đầu bao giờ cung khó khăn, bạn hay chuẩn bị trước kế hoạch sau khi anh ấy về =;

Song Khoa
16-06-13, 05:00 PM
Nói để bạn biết và chuẩn bị tâm lý nhé. Đa phần .... 99% đi cai 7 đến 10 ngày về đều .... tái nghiện lại. Mình chứng kiến không biết bao nhiêu trường hợp trong thời gian qua. Vì vậy từ lâu trong mình đã không còn tin tưởng rằng sau 10 ngày sẽ bỏ được.... Mình hi vọng mình sẽ sai trong trường hợp bạn trai của bạn hungvi à.

Chúc mọi điều may mắn

muaha
16-06-13, 05:05 PM
Cảm ơn bạn (chắc là anh nhỉ) ninhtroc nhé. Vâng, anh í ở trong đó cũng được nửa thời gian rồi, mình cũng đang lo lúc anh ấy về đây. Hôm trước mình nhắn tin cho bố anh í, nói bác cho cháu mượn hộ khẩu để đi làm cho anh í mấy cái giấy tờ, lúc nào anh ra trại thì còn xin đi làm. Bác ấy còn chẳng thèm nhắn lại. Gia đình anh ấy khi nghe tin anh í tái nghiện là ko ai nhìn mặt luôn, bình thường họ đã ko quan tâm gì rồi (có thể vì anh ấy cũng làm cho mọi người chán rồi, cái này mình ko biết). Chỉ biết là 1 năm qua mình quen anh í thì ko thấy ai quan tâm gì hết cả. Mà anh í còn đang ốm, bệnh, nhưng cũng ko thấy anh chị nào hỏi thăm chứ chưa nói là giúp đỡ.

Mình ở bên anh ấy một năm, mình biết con người anh í nhiều cái đáng trách, nhưng mình cứ nghĩ nếu là người thân, thì dù có thế nào cũng ko bỏ con, em mình được, hoặc ít nhất cũng ko thể cư xử tàn nhẫn đc. Đây từ hôm anh ấy tái nghiện, bị đuổi khỏi nhà thuê, phải sống lang thang ngoài đường, ko có gì ăn, gia đình biết cả nhưng cũng mặc kệ, đói quá qua bố xin cơm bố đuổi đi bảo ko có. Mình thấy quá thể. Con họ như thế này, mình tin là ít nhất có một phần lớn lỗi từ sự dạy bảo của gia đình. Tất cả chỗ tiền mình có cũng chỉ đủ để anh ấy đi cắt cơn, và ăn uống trong những ngày chờ đợi, ko đủ để thuê tạm 1 cái nhà. Với lại, mình cũng nghĩ phải để anh ấy thấy nỗi khổ của việc dính vào ma túy mà có quyết tâm từ bỏ nó.

Sau khi anh ấy ra trại, đáng ra nếu có tiền mình cũng thuê cái nhà để anh í có chỗ trú chân, nhưng đi vào chỗ anh Tiêu cắt cơn quá số tiền dành dụm đó nên cũng ko thể thuê nhà được. Nên giờ mình cũng đang lo lúc anh í ra khỏi trung tâm thì thế nào. Chắc lại phải ở tạm vạ vật bên ngoài và trong thời gian đó đi kiếm việc gì đó có thể ở lại chỗ làm được như là bảo vệ chẳng hạn (nếu mọi người biết chỗ nào chỉ giùm em nhé).

Chuyện mình lo nữa là việc hậu cắt cơn, vì 1 là ko đủ tiền để mua thuốc chống tái, 2 là anh ấy cứ bảo là ko cần, chỉ cần cắt cơn thôi. Theo những gì mình đọc ở trên diễn đàn thì mình hiểu là sau khi cắt cơn cảm giác thèm vẫn còn, và hoàn toàn có thể tái nghiện nếu như ko chiến thắng được nỗi thèm đó. Về chuyện giám sát như anh ninh troc khuyên, mình cảm ơn nhưng ko thể làm được. Thứ nhất vì quan điểm của mình là việc cai được hoàn toàn là do bản thân anh ấy, những thứ như giám sát hay các thứ khác có thể giúp ích 1 chút nhưng ko quyết định việc cai. Thứ 2 là mình cũng ko muốn làm việc đó, nó quá sức chịu đựng của mình. Anh ấy phải tự lựa chọn con đường của mình.

Hiện giờ cái mình lo nhất là tìm được công việc sau cắt cơn cho anh ấy, cái đó quan trọng với anh ấy vô cùng, vì ko có việc là lại ở nhà, chán chường rồi sống buông thả. Mình biết đấy là một việc khó khăn với 1 người mới vừa cắt cơn, khi mà tâm trạng và sức khỏe còn chưa ổn định, đấy cũng là điều mình lo lắng, nhưng mình đã làm hết sức trong 1 năm qua để anh ấy ko phải sống như thế này, bất chấp sự phản đối kịch liệt của gia đình mình, nhưng anh ấy đã ko tận dụng nó để làm cho cs của mình tốt hơn, đến bây giờ, khi mình thực sự không thể giúp hơn được, thì cũng ko còn cách nào khác cả.

Xin cho mình hỏi là, một người vừa mới cắt cơn xong thì liệu có thể đi xin việc được không, và trong thời gian hậu cắt cơn thì tình trạng sức khỏe và tinh thần của họ thế nào. Cảm ơn mọi người đã chia sẻ với mình.

muaha
16-06-13, 05:12 PM
Vừa mới post xong đi đọc bài của anh Khoa. Mình thấy buồn và lo quá. Thực sự mình hiểu khi thèm thuốc thì việc tái lại là dễ dàng, cái duy nhất để mình hi vọng anh ấy ko dính vào là thời gian nghiện ngập vừa qua quá khổ, ko có tiền phải đi xin xỏ, lừa dối, ko có nhà ở vạ vật ngoài đường, đói, khổ. Thứ nữa là anh í tái nghiện lại (sau vài năm) và hút lại độ gần 2 tháng nay thì thời gian chưa nhiều lắm. Là mình suy diễn thế, chứ mình cũng ko chắc vì mình ko hiểu thực sự. Mong mọi người chia sẻ và cho mình lời khuyên. Cảm ơn mọi người nhiều.

ninhtroc_7x
16-06-13, 06:29 PM
Thật sự 2 bạn rơi vào tình cảnh thật éo le, tái nghiện hay cai nghiện thành công nó phụ thuộc rất nhiều từ phía gia đình, gia đình ko quan tâm lại hắt hủi thế thì thật ko đơn giản chút nào, nhưng ngược lại biết đâu từ sự hắt hủi đấy anh ta lại đứng dậy để thể hiện bản thân thì sao, vì mình cung chẳng ở hoàn cảnh của cá bạn mình cung ko do lăm, môi lần mình cai là đc sự quan tâm ko chỉ của gia đình mà cả họ hàng nưa, sự động viên khích lệ tinh thần từ phía người nhà là động lực để môi lần mình cai, có thể mình đc gia đình quá quan tâm lên việc tái nghiện cung đơn giản , môi người một hoàn cảnh chẳng biết đau đc, nhưng mình và anh em trong rum luôn hy vọng từ nhưng mất mát lòng tin với gia đình anh ấy se tìm được hướng đi tích cực cho bản thân, mới cắt cơn mà đa nghi đến chuyện đi làm thì cung khó đấy, nhưng cung do cuộc sống muw2u sinh lên 2 bạn chắc ko còn sự lựa chọn khác, chỉ tiếc rằng bạn và chô tôi ở cách a quá, nếu ở gần tôi se giúp được phần nào , ví dụ như việc giám sát, công việc thu nhập ko cao, nhưng đi với toi đảm bảo an toàn ko bao giờ tái nghiện, có nghiện cung chỉ lô đề thôi, cứ ở nhà làm lồng chim rồi đi bây chim bắt cào cào châu chấu là hết ngày, cứ lởn vởn ra đường ko có ai dám sát, thời gian, tiền bạc, môi trường , có cả 3 yếu tố đấy thì đường về còn gian nan lắm, thôi đành trông chờ vào nghị lực của anh ấy vậy, chứ cung hết cách rồi, đến khi mất hết rồi vào trại 4 năm thì mới biết thế nào là tự do

ninhtroc_7x
16-06-13, 06:38 PM
Nếu bạn trai bạn về bảo bạn ấy nếu đồng ý thì về đây chơi với mình khoảng 1, 2 tuần gì đó mình se giám sát cho , về đây có gì ăn đấy nhà mình ở rất thoải mái, mình và bạn trai của bạn cung chẳng khác gì nhau nhưng hiện tại mình nhìn matuy theo hướng khác, biết dâu ở với mình một thời gian ngắn se có suy nghi tích cực hơn, có gì ăn đấy ko phải nghi gì cả , nếu anh ấy đồng ý cứ liên lạc với mình mình se đón ko phải ngại gì cả cứ 2 cái quần đùi là lên đường thôi, trân tình đấy

muaha
16-06-13, 08:55 PM
Cảm ơn anh ninhtroc thật nhiều, đọc post của anh mà em không kìm được nước mắt, cảm ơn các bạn đã sáng lập ra "Niềm tin". Cái niềm tin em tìm thấy nơi đây có thể không phải là người thân sẽ chấm dứt được nghiện, mà là vẫn có một nơi, vẫn có những người sẽ chia sẻ và động viên mình, rằng cuộc đời của một người nghiện không chỉ có xa lánh, khinh rẻ, hóa ra vẫn còn một nơi ấm áp và yêu thương để họ được khóc cho vơi đi những buồn tủi, cay đắng của cuộc đời mình.


Về lời mời của anh, em cảm ơn tấm lòng và sự chân tình của anh rất nhiều. Đối với em chẳng khác nào như người đang chết khát giữa sa mạc gặp một dòng nước mát lành. Em sẽ đợi khi nào anh ấy ra, xem tình hình sức khỏe và tâm trạng của anh ấy thế nào rồi em sẽ tính toán anh nhé. Em nói thêm để anh hiểu suy nghĩ của em. Em hay suy tự bản thân mình ra để hiểu người khác. Trước đây em cũng đã phung phí sức khỏe rất nhiều nên mới ốm yếu như bây giờ. Bao nhiêu lời khuyên răn giữ sk của mọi người em có nghe nhưng để đấy thôi chứ ko làm. Đến khi phải trả giá cho điều đó em mới hiểu câu nói: sức khỏe là tài sản quý nhất của cuộc đời. Đến lúc em bắt đầu tự tập thể dục, tự giác ăn uống đầy đủ, tự cắt hết những thứ có hại cho sức khỏe.. là do tự bản thân em nghĩ và làm, chứ ko phải vì bố mẹ hay mọi người nói (họ nói hoài em chẳng bao giờ nghe). Llúc làm em cũng chỉ nghĩ đến sk của mình chứ không phải vì làm để bố mẹ mọi người vui, hài lòng. Trong những việc khác cũng thế, em thấy rằng chỉ khi mình thực sự muốn làm cho chính mình thì mình mới làm được. Còn lời nói của mọi người, dù sâu sắc bao nhiêu cũng như gió thoảng qua thôi. Cho nên em nghĩ với anh ấy cũng vậy, 1 năm qua, em khuyên nhủ động viên anh ấy quá nhiều (kể cả khi chưa nghiện), em nghĩ một người cha người mẹ tốt nhất cũng chỉ dạy bảo anh ấy được đến thế. Anh ấy nghe, hiểu và đồng ý, nhưng chưa hề làm được. Cho nên em nghĩ chỉ đến khi nào chính anh ấy muốn sống, muốn thay đổi cuộc sống của mình thì anh ấy mới thực sự làm được.

Sự chiều chuộng cũng ko phải là điều hay. Bản thân em được chiều chuộng quá nhiều, bố mẹ càng chiều chuộng em càng thấy mình mất cả ý chí, sự độc lập cần thiết để vượt qua gian khó. Em cũng đã chiều chuộng anh ấy quá nhiều, như một người mẹ cứ sợ con bị ngã nên lúc nào cũng bế nó trên tay, thế nên nó mãi không sao đi được. Và kết cục là 1 năm qua, anh ấy không hề tiến bộ 1 chút nào sau tất cả sự quan tâm mà em phải trả giá bằng sức khỏe, gia đình để dành cho anh ấy. Em thấy đến lúc cần phải chấm dứt điều đó. Phải để anh ấy trả giá cho những điều mình làm. Trước đây anh ấy cứ làm sai, còn em lại chạy theo sửa chữa vá víu những sai lầm đó. Đến lúc em kiệt sức, em chán nản thì anh ấy hoảng sợ vì không còn ai để bấu víu và chìm vào chán chường tuyệt vọng. Đây là lần đầu tiên em để cho anh ấy phải biết cái giá của việc mình cứ phá vỡ cuộc đời mình. Chừng nào còn có người chạy theo lo cho anh ấy thì chừng đó anh ấy còn ỷ lại ko thể tiến bộ được.

Em biết ơn lời mời của anh thật nhiều, thực sự em nghĩ điều đó rất tốt trong thời điểm này, để anh ấy có 1 khoảng thời gian nghỉ ngơi bình tĩnh lại, và sốc lại tinh thần để đi tìm việc. Mấy ngày nay lúc nào lòng em cũng rối bời khi nghĩ đến việc anh ấy ra khỏi trại là lại ra đường, rồi trong trạng thái còn chưa hoàn hồn như thế thì đi xin việc làm sao, mà ko thể biết làm thế nào.

Cảm ơn diễn đàn bằng tất cả tấm lòng mình. Tuy mới quen nhưng nói thật lúc nào mình cũng nhớ. Tham gia một vài diễn đàn nhưng chưa bao giờ mình có cảm giác như ở đây. Như thể mình được ở trong một mái ấm, nơi sẽ có người lắng nghe những khổ đau không thể giãi bày, cho mình những lời khuyên chân thành và đúng đắn nhất khi mình hoang mang lo sợ, nơi sẽ có người an ủi khi mình khóc, và mở vòng tay đón nhận khi mình không có nơi đâu để trở về.

ninhtroc_7x
16-06-13, 09:59 PM
Rất nhiều người đọc bài của bạn, nhưng họ không coment vì họ cung đang trong hoàn cảnh của bạn, cung bế tắc luẩn quẩn tìm lối thoát cho người thân, chẳng có bố mẹ nào muốn bỏ rơi con trừ khi con bỏ bố mẹ, nhưng sự chịu đựng thì chỉ có giới hạn, đến khi ko chịu đc nưa thì họ phải buông )(uôi, tôi tin chắc rằng họ cung đau lắm, đân tộc ta có câu "đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại" quan trọng phải biết hối cải ăn năn, tôi chẳng dám lên tiếng dậy ai, nhưng từ bản thân tôi rút ra chia sẻ với bạn, đa số nhưng người nghiện khi tất cả đa hết rồi mới nghi đến cai, toi thật sự khâm phục bạn vân đeo đuổi hy vọng vào một tình yêu mà phía trước mù tịt, nhưng người như bạn là hiếm bởi vì nhiều người quyết định đi theo gắn bó với người nghiện"sống chung với lu" đa số phụ thuộc vào một cái gì đó, đó là điều tế nhị tôi ko tiện nói ra, vì tình nghia thời buổi này có nhưng hiếm , khi phát hiện ra chồng hoặc người yêu nghiện là họ bỏ ngay, còn )(ác định đi cùng nhau ở với nhau phải chịu đựng đc 200% vì nghiện mấy ai cai 1 lần bỏ được đâu, thực ra người nghiện như chúng tôi muốn cai lắm lắm , nhưng cám dô của ma túy nhiều khi nó vượt qua tình thân, bản than người nghiện không )(ấu sự lệ thuộc vào nó mới )(ấu, khi cai được cung" đáng yêu lắm chứ" không đáng yêu thì sao mà yêu... thôi hay bây giờ bạn cho là duyên phận hay số phận đi. kiếp trước bạn nợ nần anh ấy kiếp này trả , khi cảm thấy trả đủ cả lai rồi thì buông cung được, một điều tôi luôn mong muốn là bạn hay cho anh ấy thêm cơ hội này nưa, vân biết bạn cung đa cho anh ấy hơn 1 lần cơ hội rồi, nhưng cảm giác tôi thấy lần này có sáng hơn, nhưng bạn phải nhớ 1 điều rằng sau khi cắt cơn không hướng cho lam gì cả , thắt chặt chi tiêu, chỉ cho nhưng gì cần thiết , như ăn uống, đi lại hạn chế, và vấn đề tế nhị nưa là "QHTD bạn phải là người thông cảm và động viên anh ấy"80% tái nghiện trong lúc yêu là dê sảy ra nhất, tôi vân giư nguyên lời mời bạn trai ủa bạn về đây, ko phải nghi gì cả , vì tôi hiểu rằng tất cả gần như )(a lánh người ngiện một cái cầm tay thật chặt cung củng cố tinh thần , haynos còn lớn hơn cả 100 ghìn liều thuốc chống tái... tôi cung chỉ biết chia sẻ cùng bạn như vậy thôi, vân hy vọng dù mong manh để anh ấy bù đắp cho bạn, nhưng lời chia sẻ không bao giờ là sáo rông, vì chính bản thân tôi nhiêu khi đc lời chia sẻ trân thành lại là chiếc phao cứu sinh tốt nhất khi tuyệt vọng... lời le lủng củng mong bạn hiểu

muaha
16-06-13, 11:08 PM
Cảm ơn anh đã chia sẻ và cho lời khuyên. Về chuyện tình cảm, khả năng bọn em đến với nhau là gần như không có, vì chuyện anh ấy nghiện lại mẹ em đã biết. Trước đây khi chưa có chuyện đó, gia đình em đã rất phản đối, giờ có chuyện đó rồi thì nói thật là em không đủ sức để thuyết phục gia đình nữa, 1 năm qua em đã hết lòng hết sức để làm việc đó rồi. Gia đình em từ chỗ phản đối kịch liệt, đến cố gắng hiểu và trao em quyền quyết định, ko ép buộc hay phản đối nữa. Đáng ra anh ây đã có thể có em làm vợ (bố anh ấy đã đến nói chuyện với bố mẹ em), thì đùng 1 cái, chỉ vì em đi chơi xa với gia đình anh chị bạn em (họ còn vừa nhận anh ấy vào làm trong công ty của họ), anh ấy thì muốn em ở nhà, thái độ ghen tuông hết sức khó hiểu và kích động, em ko chấp nhận chuyện anh ấy ko muốn em đi, vì như thế là ích kỉ quá đáng, nên em cứ đi, thế là anh ấy ở nhà uống rượu say kinh khủng gọi điện nói lảm nhảm với anh chị bạn em, bố mẹ em, và say này anh ấy thú nhất là sử dụng lại ma túy trong đêm đó.

Thế là mọi thứ chấm hết, bố mẹ em ko bao giờ đồng ý nữa, công việc cũng mất, còn em, em quá mệt mỏi và chán nản rồi. Em mất lòng tin thực sự rồi. Anh ấy ko cố gắng để có bất cứ cái gì thì làm sao có thể có cái gì.

Giả sử em có bất chấp tất cả để đến với anh ấy thì chắc bố mẹ sẽ sẵn sàng chết để phản đối (bố mẹ em rất ghê, một năm qua em sống trong sự dằn vặt giữa bên tình bên hiếu khổ không sao tả xiết anh ạ). Thứ 2 là, để có được tình yêu và hạnh phúc (ko chỉ là với em mà với bất cứ cô gái nào, anh ấy cũng cần phải trở nên xứng đáng hơn những gì đã thể hiện. Anh ấy chưa làm gì để cố gắng cho cuộc đời mình, có trách nhiệm với nó và trở thành một người đàn ông tốt thì làm sao xứng đáng để có được tình yêu, và hạnh phúc gia đình.

Em vẫn tiếp tục giúp anh ấy như thế này, vì tình cảm sâu nặng 1 năm, con người đó mình đã yêu, đã có những lúc hạnh phúc vô ngần bên nhau, đã gần đi tới hôn nhân.. em không dễ dàng quay lưng ngoắt lại được. Vả lại, gia đình anh ấy đã quay lưng rồi, lúc này mà em bỏ nữa thì anh ấy chết ngoài đường một mình thôi. Em vẫn muốn anh ấy cố gắng làm lại, nhìn lại những điều mất mát quá lớn trong cđời mình mà quyết tâm thay đổi. Còn tình cảm giữa bọn em, em mong bọn em coi nhau là bạn. Em mong anh ấy khỏe mạnh và sống tốt lên, khi đó có một hạnh phúc mới không khó khăn gì. Chứ giờ bố mẹ em thế này, em là con một, làm sao có thể vượt qua được, trong khi anh ấy như vậy.

Nhưng em ko thể đi theo giúp mãi anh ấy được. Sự giúp đỡ cũng giống như những cơ hội trong cuộc đời, nếu mình biết nắm lấy thì nó sẽ giúp mình vượt qua và bước tiếp, cũng giống như lúc mình leo núi, chỗ nào khó quá ko lên được thì có người giơ tay kéo mình lên. Chứ em ko thể kéo anh ấy cả chặng đường. Nếu mình nhận sự giúp đỡ đó, xong ko cố gắng để đi tiếp thì chỉ đành quay trở lại thôi.

Về chuyện đi làm, sao anh lại khuyên em là ko nên hướng cho anh ấy đi làm gì cả, như thế là sao hả anh. Hoàn cảnh cuả anh ấy, nếu cứ ở nhà mãi thì đâu có ai nuôi. Cái quan trọng là cả 1 năm yêu anh ấy, em thấy nguồn cơn của mọi nỗi thất vọng, chán chường buông thả cũng chỉ là vì anh ấy ko có việc. Có 1 thời gian, khi xin được việc làm bảo vệ ở công ty của bạn em, anh ấy rất phấn chấn và nhiệt tình làm việc, ko sống buông thả nữa. Cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa và nhiều niềm vui. Sau khi nghỉ ở đó, là anh ấy lại tuột dốc không phanh. Nên là đối với em, việc anh ấy đi làm là giải pháp của mọi vấn đề, có thể độc lập, khi độc lập rồi ko cảm thấy mình yếu đuối phải bấu víu vào ai nữa. Tinh thần cũng lành mạnh hơn.

Có gì anh và mọi người cứ chia sẻ để em hiểu thêm nhé. Cảm ơn anh và mọi người rất nhiều.

ninhtroc_7x
17-06-13, 04:42 AM
ý mình muốn nói sau khi cắt cơn để anh ấy ở nhà mootj thời gian, ngắn hay dài phụ thuộc vào sự thay đổi của anh ấy, giờ mà đi làm ngay khó giư được lắm, chứ sức dài vai rộng kt lại eo hẹp ko làm thì lấy gì để sống , chắc là tự bản thân anh ấy cung nhận thức đựơc điều đó

ninhtroc_7x
17-06-13, 05:48 AM
Bắt mấy tổ chim non chăm cả đêm không ngủ được tranh thủ tìm kiếm vài vần thơ tặng bạn, động viên tinh thần bạn trong lúc chờ đợi người ấy về , mong bạn mạnh me lên, thơ của nghiện đơn sơ thiếu hồn, thôi thì cố nhai cơm sạn...

đa bao lần em nuốt nướt mắt vào trong
gồng sức tàn tìm cho anh con đường sáng
chẳng quản gian nan cùng năm với tháng
mải miết tìm chút ánh sáng mong manh

em van mơ khoảng hạnh phúc trong )(anh
kéo anh ra khỏi u mê đen tối
không phải nuốt đắng cay... bởi nhưng lời lừa dôi
em mơ về một hạnh phúc đơn )(ơ

giòng lệ em khóc giờ đa khóc cạn khô
khong thể khóc thêm môi lần anh lạc bước
chỉ trách phận .đời sinh ra bạc phước
thân liêu mềm oằn giưa nhưng cơn giông

em cứ lao theo một khoảng trống meeng mông
phải mưu sinh thiếu sau hụt trước
tại phận duyên, hay nợ nhau từ kiếp trước
lên kiếp này phải trả nợ tình nhau

muaha
17-06-13, 04:21 PM
Bài thơ hay lắm a ninhtroc ạ. Nói lên tất cả tấm lòng của những người bạn gái có hoàn cảnh như bọn mình. Mong là anh ấy và các bạn đã lỡ bước chân vào MT có đủ nghị lực để lấy lại cuộc sống cho mình. Mình biết sức mạnh của MT thật đáng sợ, một thứ gì đó có thể chiến thắng cả tình yêu, tình người và tình thân thì quả thực đáng sợ. Nhưng trong một trăm người cũng có 1 người đã dứt bỏ hoàn toàn được nó phải ko. Tức là CÓ THỂ hoàn toàn từ bỏ nó, chứ không phải KHÔNG THỂ dù vô cùng khó khăn, có phải ko. Nếu nó có thể làm được, thì không gì có thể bao biện cho việc mình không làm nổi. Chỉ là nghị lực ý chí mình chưa đủ lớn mà thôi. Chứ ko phải sức cám dỗ của ma túy quá lớn. Có nhiều người đã bỏ được vài tháng, vài năm càng chứng tỏ là nó có thể bỏ được, cho nên việc họ quay lại sử dụng dù biết đó là đi vào đường chết là do sự dễ dãi, buông thả của bản thân thôi.

Mình nói điều đó không phải để chỉ trích ai cả. Nó đúng với mình trong quá khứ và một phần của hiện tại. Mình nói cũng là để nhắc nhở chính mình mà thôi. Mình ko sử dụng MT nhưng cũng làm đủ những thứ có hại cho sk của bản thân. Rốt cuộc mình thấy rằng: chẳng thể đổ lỗi cho bất cứ cái gì cả, mà mọi thứ đều từ bản thân mà ra cả. Nên là chỉ có chính bản thân mình mới chữa được cho mình chứ không phải bất kì ai hay thuốc gì cả.

Mình thích cái tên diễn đàn này. Niềm tin không phải là sự lạc quan tếu, đó là sức mạnh của chính các bạn, tin rằng mình sẽ chiến thắng được nó, mình phải chiến thắng được nó, loại bỏ hoàn toàn nó ra khỏi cuộc đời mình. Không phải methadone, naltrexonme hay bất cứ thứ gì sẽ giúp bạn chiến thắng nó. Một niềm tin chắc chắn mà chỉ có các bạn tự tạo ra cho mình. "Cái niềm tin mà người ta không nên kiếm tìm từ bên ngoài, không thể tìm thấy ở bên ngoài, và có lẽ, không bao giờ nên để mất."

Chúc cho anh ấy và các bạn từ bỏ đc cái chết không đáng có để bước vào cuộc sống bình yên và tươi sáng đang chờ đợi ngoài kia.
.

muaha
22-06-13, 11:01 PM
Bạn mình đã đi cắt cơn về được vài ngày rồi. Hôm mình đón về lên cân trông béo lên trông thấy, mình rất mừng. Ở trong đó cắt cơn 3 ngày đầu vật vã xong sau đó thì bình thường thoải mái vui vẻ không sao cả. Mình thấy cắt cơn xong tinh thần anh thay đổi hẳn, vui vẻ, suy nghĩ lành mạnh. Ngay hôm về mình cũng đưa tiền để đi mua đt, nhưng vài ngày chưa mua được. đến hôm nay mình qua thì vẫn thấy còn nguyên. Nói chung cảm giác của mình là khá tin tưởng.

Tối hôm nay nhắn tin cho mình là hôm nay anh thấy hơi đau đầu, hơi khó chịu một tí. Mình thì đọc diễn đàn nhiều nên mình nhạy cảm lại nghĩ ko biết có phải là dấu hiệu thèm nhớ thuốc ko. Mình lập tức phải dặn dò phải cẩn thận và có gì ko ổn phải nói ngay với mình. Anh bảo ko sao, tinh thần anh đang tốt, ko có chuyện gì đâu.

Các bạn cho mình hỏi là kinh nghiệm sau khi cắt cơn về một thời gian thì tâm trạng sẽ thế nào, có ổn ko hay là sao hả các bạn. Cảm ơn mọi người nhiều.

ninhtroc_7x
23-06-13, 11:28 AM
sau khi cắt cơn ăn khỏe ngủ khỏe tinh thần thoải mái, sợ nhất là chủ quan , khi có tiền và môi trường thuận lợi hay nảy sinh chơi phát ko sao, thời gian đầu mất ngủ , thể trạng phải hơn 1 tháng mới ngủ đc , chịu khó bồi bổ và trấn an tư tưởng , khao khát đc ra ngoài mưu sinh, mọi chuyện cứ từ từ , đi kiếm tiền sớm nếu mà chơi lại thì tốt nhất cứ ở nhà, khi nào ổn định hăng nghi đến chuyện khác, vì cai nghiện cả đời chứ ko phải 1 tháng một năm hay 10 năm, chúc thành công@};-@};-@};-@};-

muaha
23-06-13, 11:11 PM
Thanks anh Ninhtroc. Vâng, em sẽ để ý xem sao. Hi vọng là anh í giữ vững được tinh thần anh ạ.