PDA

View Full Version : Đọc đi rồi có động lực cai tiếp



Daquy0711
31-05-14, 12:36 PM
Hai bao tải của một người mẹ khiến cả trại giam bật khóc

Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách.

Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.


Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.


Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.


Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa.


Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.




Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….” Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.


Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”


Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”


Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”


Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”


Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”


Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”


Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”


Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.


Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.


Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”


Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không có gì đâu con…..” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”


Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”


Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh……

Nlik
31-05-14, 10:44 PM
Khi hoàn cảnh khắc sâu vào nỗi đau thì đó là 1 động lực mạnh mẽ, nhưng đối với mh nó chỉ là 1 câu chuyện vì .... mh phải đc trải qua nó mới có thể cảm nhận đc điều quý giá ấy, nói xúi vậy thui chứ thật sự đến lúc này vẫn chưa có 1 sức mạnh nào đánh bật đc nó ra khỏi cơ thể mh, 12 năm rồi trải qua bn nc mắt bn khổ cực nhưng khi đc làm 1 con ng bt thì nó lại dìm mh xuống, dù biết là lỗi do mh .... nhưng vẫn cứ đặt câu hỏi là VÌ SAO ?

Daquy0711
01-06-14, 01:15 PM
Khi hoàn cảnh khắc sâu vào nỗi đau thì đó là 1 động lực mạnh mẽ, nhưng đối với mh nó chỉ là 1 câu chuyện vì .... mh phải đc trải qua nó mới có thể cảm nhận đc điều quý giá ấy, nói xúi vậy thui chứ thật sự đến lúc này vẫn chưa có 1 sức mạnh nào đánh bật đc nó ra khỏi cơ thể mh, 12 năm rồi trải qua bn nc mắt bn khổ cực nhưng khi đc làm 1 con ng bt thì nó lại dìm mh xuống, dù biết là lỗi do mh .... nhưng vẫn cứ đặt câu hỏi là VÌ SAO ?

Vì Sao??? cái này ae mình đã tự hỏi biết bao nhiêu lần nhưng có trả lời được đâu. chúng mình luôn đứng giữa làn ranh, khi mệt mỏi chán chường lại tìm đến nó bằng mọi cách nhưng khi trong đê mê thì lại lóe lên là phải từ bỏ và cứ như thế ngày này qua tháng nọ cho đến tận bây giờ, nhưng vẫn phải cố gắng được ngày nào hay ngày đó híc! :((

NguyenVNN
01-06-14, 03:24 PM
____ Dạo này chán quá à, lên diễn đàn anh em cứ có 1 câu nói hoài " Biết là vậy mà vẫn vậy " ... Sao ae ta ko tìm cách đăng ký uống Methadone đi, chơi cho tới nơi luôn rồi uống Methadone , chứ cai rồi dính rồi than khổ hoài củng đâu có đc gì đâu nè :P

Nlik
01-06-14, 10:52 PM
____ Dạo này chán quá à, lên diễn đàn anh em cứ có 1 câu nói hoài " Biết là vậy mà vẫn vậy " ... Sao ae ta ko tìm cách đăng ký uống Methadone đi, chơi cho tới nơi luôn rồi uống Methadone , chứ cai rồi dính rồi than khổ hoài củng đâu có đc gì đâu nè :P
Đúng là nhiều lúc muốn buông xuôi đi uống cho song chuyện đi nhưng mà vẫn cứ để tờ đăng kí 1 xó, nó sẽ giúp rất nhiều về mặt kinh tế nhưng nó cũng lấy đi rất nhiều từ cs của t nên t mới ko dám uống lại nó vì t tin khi cho t ở 1 môi trường khác thì chắc chắn t ko động đến, chỉ là ae quá đông và nhiệt tình nên cưỡng ko nổi chứ ko phải mh có tiền và luôn nghĩ đến nó.

Daquy0711
02-06-14, 08:00 PM
Đúng là nhiều lúc muốn buông xuôi đi uống cho song chuyện đi nhưng mà vẫn cứ để tờ đăng kí 1 xó, nó sẽ giúp rất nhiều về mặt kinh tế nhưng nó cũng lấy đi rất nhiều từ cs của t nên t mới ko dám uống lại nó vì t tin khi cho t ở 1 môi trường khác thì chắc chắn t ko động đến, chỉ là ae quá đông và nhiệt tình nên cưỡng ko nổi chứ ko phải mh có tiền và luôn nghĩ đến nó.
Ạc chưa thấy ai như pác người ta chạy đi uông Me không được, pác thì được uống lại không muốn đi. Pác cân nhắc thử xem giữa chơi He và uống Me thì cái nào lợi hơn?

bachtiensinh
22-07-14, 12:13 AM
Hai bao tải của một người mẹ khiến cả trại giam bật khóc

Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách.

Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.


Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.


Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.


Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa.


Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.




Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….” Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.


Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”


Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”


Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”


Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”


Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”


Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”


Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”


Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.


Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.


Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”


Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không có gì đâu con…..” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”


Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”


Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh……
Truyện quá hay,ae lên đọc và cảm nhận.

NguyenVNN
26-07-14, 03:04 PM
Truyện quá hay,ae lên đọc và cảm nhận.

anh em trên đây ko biết đọc à hay sao mà ông phải khuyên anh em nên đọc? Tụi tui chắc ko bao giờ đọc theo suy nghĩ của ông đúng ko!

Loser
26-07-14, 08:41 PM
anh em trên đây ko biết đọc à hay sao mà ông phải khuyên anh em nên đọc? Tụi tui chắc ko bao giờ đọc theo suy nghĩ của ông đúng ko!

Đấy bạn NguyenVNN thấy không. Con người Bạch nhạt nhẽo, vô duyên, ko nghĩ ra đc cái gì hay ho nên comment liên thiên, nhì nhằng như thế. Chỉ cần nhìn qua viết một dòng chữ của Bạch "Truyện quá hay,ae lên đọc và cảm nhận", ta cũng có thể thấy học vấn của Bạch thấp tới mức nào. Sau dấu phẩy không để cách một kí tự, viết sai cả chính tả, "nên" viết thành "lên"

NguyenVNN
26-07-14, 09:55 PM
Cách nói chuyện của ông Bạch ko có tình cảm, hắn tỏ ra trịch thượng cao cả, cứu nhân độ thế, hắn quên mất mình củng từng nghẹo giống anh em mình mà bây giờ hắn may mắn có động lực rời xa đc ma tuý hoặc có thể hắn củng chưa cai đc mà muốn bán thuốc nên liên thiên là tự bào chế ra thuốc tự cai cho bản thân kakaka, tin nổi ko anh em ?

Duylk
27-07-14, 08:54 AM
____ Dạo này chán quá à, lên diễn đàn anh em cứ có 1 câu nói hoài " Biết là vậy mà vẫn vậy " ... Sao ae ta ko tìm cách đăng ký uống Methadone đi, chơi cho tới nơi luôn rồi uống Methadone , chứ cai rồi dính rồi than khổ hoài củng đâu có đc gì đâu nè :P

Meth ko fai ai muon cung dc uong e ak.. E dc uong thi thay de dang, nhung doi voi nhieu nguoi ngay ca a.. Meth giong nhu 1 thu xa xi voi nguoi nghien vay. Cau thi nhieu ma cung thi qua it. Sach, bao chi thi luon nghe thay la tu gio den cuoi nam se rai deu vao cac quan huyen..??? Chi la noi th..:( thuoc thi cung da san xuat trong nuoc dc ma van ko thay den dc voi nguoi nghien..??? Chan the day

Daquy0711
27-07-14, 11:16 AM
Hehe! Ae có vẻ cay cú pác Bạch nhỉ? Mình cũng không thích cái cách nói và làm của pác ấy nhưng ở 1 khía cạnh nào đó thì pác ấy cũng muốn tốt cho ae là khuyến khích ae mình cai đó cũng là ý tốt mặc dù tốt cho pác ấy nhìu hơn :)). Thôi thì nghĩ thoáng hơn đi mấy pác.

NguyenVNN
27-07-14, 08:01 PM
Em ko có việc gì phải cay cú đồng chí Bạch cả mà em chỉ tức là ngày xưa hắn ta củng giống như anh em mình thôi mà sao bây giờ khi hắn may mắn bỏ đc ma tuý 1 thời gian thì thấy hắn có vẻ trịch thượng trong lời nói đối với anh em quá !

Daquy0711
28-07-14, 12:35 PM
Em ko có việc gì phải cay cú đồng chí Bạch cả mà em chỉ tức là ngày xưa hắn ta củng giống như anh em mình thôi mà sao bây giờ khi hắn may mắn bỏ đc ma tuý 1 thời gian thì thấy hắn có vẻ trịch thượng trong lời nói đối với anh em quá !
Hehe, đời mà ku!

bachtiensinh
28-07-14, 10:32 PM
Hehe, đời mà ku!

Thầy tôi nói " thôi con ạ, độ thân xong thì độ thế ". Tôi biết lên đây sẽ bị anh em phản bác rất nhiều. Cái đó tôi bàn với Khoa trước đây cả mấy tháng rồi. Nhưng tôi vẫn quyết tâm vì đó là điều tôi mong muốn. Còn các bạn theo phương của các bạn, tôi theo phương của tôi.
Chân lý chỉ có 1 nhưng thực tế có rất nhiều ( truyện thầy bói xem voi, chỉ có 1 con voi nhưng có 5 thực tế). Các bạn cứ theo thực tế các bạn đã chọn nhé. Chào các bạn,.

NguyenVNN
29-07-14, 10:43 AM
Anh khoa thân thiết với bác Bạch và có bàn việc buôn bán thuốc với anh Bạch ko kìa anh khoa ơi! Ối dzồi ôi, trình học cao thâm bao nhiêu mà thày vs trò đòi độ , phù hộ luôn mới kinh !
_____ Hành động thì ko đi kèm với lời nói mà mở miệng ra là độ người , giúp người nghe kinh quá, xem thử từ ngày ông vào diễn đàn này ngoài những từ ngữ liên thiên tàu ta với những bài viết vô nghĩa cú ông có giúp đc gì cho ai ko mà đòi độ ?
2 vo chong bac sy anh tôi củng trong ngành y với thâm niên 25 năm trong ngành chưa nhận 1 đồng từ bệnh nhân củng ko mở phòng mạch và đi làm từ thiện liên miên mà chưa bao giờ tôi nghe ổng bả đòi độ cho ai cả đó! Làm 25 năm mà khi xây nhà 3 tầng đất ông bà cho mà còn phải vay ngân hàng nữa tiền xây nhà đo!
_____ họ là những lương y luôn luôn hành động cứu người đẹp đạo chứ ko có dùng lời nói liên thiên mê hoặc người khác để mưu cầu danh lợi đâu, ông vào đây đòi độ cho anh em mà bài viết đầu tiên của bác Bạch là đòi bán cho anh em NT 1 thang thuốc giá 100 ngàn và bác bạch còn nói quá rẻ so với số tiền anh em sử dụng mỗi ngày? Làm sao bác bạch biết anh em NT 1 ngày sử dụng trên 100 ngàn và 100 ngàn ko có giá trị gì? Anh em nói là ko tin ông vì ông ko có địa chỉ củng như giấy tờ chứng nhận và bằng cấp thì ông nói anh em bỏ 100 ngàn ra mua 1 thang thuốc của ông uống thử là biết nhưng anh em ko ai chịu mua thì ông quảng cáo là cho thuốc miễn phí thì củng ko ai thèm lấy vì ông là lương y hay lang băm thì đâu có ai biết đc, ông muốn tốt cho anh em hay muốn anh em làm chuột bạch thử thuốc thì đâu có ai biết đc vì có gì chứng minh đâu? Ngay cả việc ông làm củng lén lút vì ko có ai cấp phép cho ông bào chế thuốc vì ông có học hành gì đâu mà có bằng cấp ! Ông cho thuốc ki ai lấy thì ông lại bắt đầu chơi kiểu ăn ko đc thì đạp đổ vì ông nghĩ lí do là tại diễn đàn cản trở con đường làm ăn của ông nên ông vu khống diễn đàn tìm cách hại diễn đàn đóng cửa để ông thuận lợi làm ăn! Hành động của ông bị anh em phát giác va biết rõ đc con người của ông thì bây giờ ông cứng ko đc thì ông nhỏ nhẹ tìm cách khác báo thù à kaka! , để xem ông còn giở trò gì?

_____ hôm bửa ông nói anh em cai đc 10 ngày hoăjc 1 tháng là thúi và diễn đàn này có mùi thúi của anh em mà sao ông còn vào đây ngửi mùi thúi nhỉ? Có bài viết của anh em trên đay khuyên ông rút lui để bớt ngại mà ông ko thấy ngại khi quay lại à !

Loser
29-07-14, 08:15 PM
Thầy tôi nói " thôi con ạ, độ thân xong thì độ thế ". Tôi biết lên đây sẽ bị anh em phản bác rất nhiều. Cái đó tôi bàn với Khoa trước đây cả mấy tháng rồi. Nhưng tôi vẫn quyết tâm vì đó là điều tôi mong muốn. Còn các bạn theo phương của các bạn, tôi theo phương của tôi.
Chân lý chỉ có 1 nhưng thực tế có rất nhiều ( truyện thầy bói xem voi, chỉ có 1 con voi nhưng có 5 thực tế). Các bạn cứ theo thực tế các bạn đã chọn nhé. Chào các bạn,.
Ông cứ mang SK ra doạ thế ae sợ lắm đấy :D Cái này ông giống y chang thằng cha hàng xóm tôi này, chả biết bao giờ hắn đc chụp chung cái ảnh với ông Trần Đức Lương trước làm chủ tịch nước. Hắn về phóng ta treo giữa nhà, a vào cũng nể, sợ :D

Ông như là bồ tát tái sinh để đi độ thế ấy nhở :D Nể, trọng ông quá đi, cố gắng phát huy như vậy sống để phúc, để đức cho con cháu nha. Nhớ chưa! chớ có làm điều gì xấu xa, thất đức

bachtiensinh
30-07-14, 03:46 AM
Ông cứ mang SK ra doạ thế ae sợ lắm đấy :D Cái này ông giống y chang thằng cha hàng xóm tôi này, chả biết bao giờ hắn đc chụp chung cái ảnh với ông Trần Đức Lương trước làm chủ tịch nước. Hắn về phóng ta treo giữa nhà, a vào cũng nể, sợ :D

Ông như là bồ tát tái sinh để đi độ thế ấy nhở :D Nể, trọng ông quá đi, cố gắng phát huy như vậy sống để phúc, để đức cho con cháu nha. Nhớ chưa! chớ có làm điều gì xấu xa, thất đức

Chân lý chỉ có 1 còn thực tế mỗi người hiểu 1 cách.
Tôi có nói cách của tôi là tiên dược chữa ai cũng khỏi đâu nhỉ mà các bạn chụp mũ, vậy các bạn không đọc kỹ bài thuốc tôi đăng miễn phí đấy à. Chỉ những người khi cai gặp các hội chứng như thế, như thế, thì bài đó mới có tác dụng. Còn những người do hoàn cảnh, khi chơi hàng mà lại phải lao lực quá sức, đi đêm, hôm, mưa gió quá nhiều ngoài nghiện ma túy còn kiêm các chứng bệnh khác thì bài đó tác dụng kém.
Còn tôi có gì nói đấy thôi. Ae cũng không phải băn khoăn làm gì nhiều cho nó mệt.

NguyenVNN
30-07-14, 09:59 AM
Vậy ông lải nhải ba cái bài thuốc của ông có gì chứng minh là tốt ko? Ngay cả anh SK còn ko nói gì thì làm sao biết tốt hay ko?

bachtiensinh
30-07-14, 09:39 PM
Vậy ông lải nhải ba cái bài thuốc của ông có gì chứng minh là tốt ko? Ngay cả anh SK còn ko nói gì thì làm sao biết tốt hay ko?

Với Thuốc nếu nói đúng y văn không có thuốc tốt và thuốc không tốt đâu. Mà thôi nói thế thôi, tự tìm hiểu nhé, giỏi rồi mà. Khà khà khà.

loi lam
30-07-14, 10:14 PM
Chẳng hiểu cãi nhau tranh luận về vấn đề gì mà suốt ngày thấy cãi nhau là sao mấy bác , lớn rồi còn trẻ con đâu bỏ qua đi cứ gặp là thấy chẳng có nói chuyện gì ngoài CÃI NHAU

Loser
05-08-14, 07:21 AM
Đây không phải là cãi nhau, cãi nhau ko mục đích, vô bổ, ko rút ra được cái gì thì chỉ có bọn trẻ trâu, mà là đây tranh luận. Ví dụ như ai đó đang làm luận án tiến sĩ về nghiện ma tuý chẳng hạn. Thì phải có hội đồng ban giám khảo, có người phản biện, có người bảo vệ...:D

Daquy0711
05-08-14, 10:16 AM
Đây không phải là cãi nhau, cãi nhau ko mục đích, vô bổ, ko rút ra được cái gì thì chỉ có bọn trẻ trâu, mà là đây tranh luận. Ví dụ như ai đó đang làm luận án tiến sĩ về nghiện ma tuý chẳng hạn. Thì phải có hội đồng ban giám khảo, có người phản biện, có người bảo vệ...:D
Bác Bạch là người làm luận văn, còn Loser và NguyeVnn là ban giám khảo. Chắc pác Bạch rớt quá! :)). Nhớ lúc trước bảo vệ đề tài mà ban giám khảo xoay chóng mặt luôn.

bachtiensinh
06-08-14, 10:34 PM
Bác Bạch là người làm luận văn, còn Loser và NguyeVnn là ban giám khảo. Chắc pác Bạch rớt quá! :)). Nhớ lúc trước bảo vệ đề tài mà ban giám khảo xoay chóng mặt luôn.

Các bạn à, tôi đã từng là người nghiện, tôi chỉ thấy cái tốt trong YHCT nó giúp người ta giải quyết căn bệnh này tận gốc nên muốn lên đây tham gia cùng anh em, chia sẻ những gì hôm nay tôi có được, nhưng ae mình hiểu nhầm nhau.
Tôi không rút lui, mà đang tìm cách khác để ae hiểu hơn thôi.
Ngay từ ngày đầu tôi vào trang tôi đã nói là đang định viết như thế nào cho mọi người hiểu thì đã bị các bạn chụp mũ là bán thuốc. Nên tôi sẽ tạm nghỉ 1 time để tìm cách sao cho các bạn hiểu. Nhưng cũng có thể sẽ vĩnh viễn không nghiên cứu thuốc nữa mà chỉ nên đây tâm sự thôi.
Chào các bạn.

Daquy0711
07-08-14, 01:50 PM
Các bạn à, tôi đã từng là người nghiện, tôi chỉ thấy cái tốt trong YHCT nó giúp người ta giải quyết căn bệnh này tận gốc nên muốn lên đây tham gia cùng anh em, chia sẻ những gì hôm nay tôi có được, nhưng ae mình hiểu nhầm nhau.
Tôi không rút lui, mà đang tìm cách khác để ae hiểu hơn thôi.
Ngay từ ngày đầu tôi vào trang tôi đã nói là đang định viết như thế nào cho mọi người hiểu thì đã bị các bạn chụp mũ là bán thuốc. Nên tôi sẽ tạm nghỉ 1 time để tìm cách sao cho các bạn hiểu. Nhưng cũng có thể sẽ vĩnh viễn không nghiên cứu thuốc nữa mà chỉ nên đây tâm sự thôi.
Chào các bạn.
Chẳng có thuốc nào giải quyết tận gốc cái sự nghiện đâu pác Bạch ơi! Hài vãi.

NguyenVNN
08-08-14, 09:59 AM
Các bạn à, tôi đã từng là người nghiện, tôi chỉ thấy cái tốt trong YHCT nó giúp người ta giải quyết căn bệnh này tận gốc nên muốn lên đây tham gia cùng anh em, chia sẻ những gì hôm nay tôi có được, nhưng ae mình hiểu nhầm nhau.
Tôi không rút lui, mà đang tìm cách khác để ae hiểu hơn thôi.
Ngay từ ngày đầu tôi vào trang tôi đã nói là đang định viết như thế nào cho mọi người hiểu thì đã bị các bạn chụp mũ là bán thuốc. Nên tôi sẽ tạm nghỉ 1 time để tìm cách sao cho các bạn hiểu. Nhưng cũng có thể sẽ vĩnh viễn không nghiên cứu thuốc nữa mà chỉ nên đây tâm sự thôi.
Chào các bạn.
Vậy ông hiền quá và ông ko chụp mũ ai hết? Ông nói ai cai đc 10 ngày là thúi và ông nói diễn đàn này là nơi buôn bán và xin cho đồ là sao? Những cái ông làm và ông nói sao ko nói lại? Và ông còn vu khống anh em trên đây đt xin đồ ông và ông còn đòi báo công an củng như việc ông nói anh em trên đây ko muốn cai mà chỉ lên đây khoe thâm niên nghiện là sao? Tôi có thấy bài viết nào là khoe thâm niên nghiện? Toàn là bài viết động viên nhau củng như chỉ bảo hướng dẫm cai và các trung tâm cai mà ông lại nói ngược lại và còn đòi ghi âm chụp hình báo công an mới ghê!

NguyenVNN
08-08-14, 10:17 AM
Ông muốn buôn bán thuốc cai về đông y thì vui lòng đưa thông tin về nơi sản xuất thuốc và nơi bán thuốc củng như nơi chịu trách nhiệm chính về thuốc , cái quan trọng nhất là giấy phép sản xuất thuốc củng như hình ảnh về bằng cấp của ông, ông có bằng cấp học về đông y thì cứ đưa lên đây là anh em sẽ ủng hộ ông ngay! Ông đăng tin bán và cho thuốc trên diễn đàn là ông đang dựa vào uy tín của diễn đàn để buôn bán thuốc vì đơn giản khi mọi người truy cập vào diễn đàn thấy bài viết bán thuốc cai đông y của ông thì nghĩ là những người quản lý diễn đàn NT đồng ý cho ông bán thuốc và nghĩ là ông đăng bài bán thuốc trên diễn đàn NT thì ông phải đc ngươfi quản lý diễn đàn cho phép củng như đã kiểm tra đầy đủ thông tin về thuốc và về người bán thuốc nên mới cho ông đăng bài bán thuốc, và người ta nghĩ là diễn đàn về mt lâu năm và uy tín của diễn đàn sẽ làm cho người ta tin là thuốc của ông tốt nên ban quản lý diễn đàn mới cho ông bán thuốc cai ở trên diễn đàn NT!
nếu thuốc của ông uống vào mà bị gì thì trách nhiệm sẽ thuộc về diễn đàn vì sao cho ông bán thuốc va diễn đàn phải có người quản lý tại sao lại để cho ông bán thuốc mà ko kiểm tra xem ông có bằng cấp củng như giấy phép hoạt động mua bán thuốc, lúc đó thì ông trốn mất tiêu và để lại trách nhiệm cho người trực tiếp chịu trách nhiệm là anh Khoa!
____ thằng ku loi lam ko hiểu tại sao anh cứ chỉ trích và ko cho ổng bán thuốc thì vào đọc kỹ bài này giùm cái, anh đã viết nhiều lần mà ko chịu đọc cứ nghĩ là anh thích gây sự với ông Bạch ? Anh đâu có rảnh, ổng bán thuốc thì phải có bằng cấp và giấy phép hoạt động mua bán thuốc, còn ko có những giấy tờ đó thì vui lòng đi chổ khác mà bán thuốc nhé!
Ông chỉ đưa số đt mà ko có địa chỉ hay thông tin gì về ông thì làm sao dám cho ông hoạt động mua bán thuốc cai!
ông cứ trưng ra đày đủ giấy tờ thì tôi sẽ ko nói gì nữa, còn thằng ku loi lam nhé, anh ko rảnh mà đi cãi cọ, anh chỉ ko muốn có việc gì đáng tiếc xảy ra mà diễn đàn phải đóng cửa, mất nơi sinh hoạt của anh em thôi! Vì nếu ai đó uống thuốc của ông Bạch bào mà có việc gì xảy ra thì diễn đàn phải chịu trách nhiệm vì ko quản lý đc, mà ko quản lý đc thì phải đóng cửa để tránh xảy ra các sự viẹc khác là chắc chắn 100% ku thắng nhé, anh ko phải bằng tuổi em và sinh năm 93 giống em nên những việc anh làm sẽ ko giống em đâu nhé, ko phải là con nít giống em thích nói gì là nói mà ko biết sự việc đúng sai ra sao? Em còn nhỏ tuổi thì phải biết dựa cột mà nghe, đừng tỏ vẻ ta đây lớn lối quá, em chỉ là thăng ku mới 20t thôi thì muốn nói gì làm ơn quan sát tại sao người ta phải nói, còn ko biết thì phải hỏi đừng có giấu dốt mà người ta cười cho vào mũi và xem em là ranh con đó!

NguyenVNN
08-08-14, 10:31 AM
Cứ như vậy nhé, bạch đồng chí đưa ra đầy đủ giấy tờ thì cứ hoạt động mua bán thuốc, còn ko có giấy tờ thì ko làm, ok, hiểu rồi chứ ku thắng, em còn nhỏ tuổi đừng háo thắng và ra vẻ lớn lối quá, còn nhỏ thì hiền lành sẽ có người thuơng chứ đừng ba gai quá nhé!

Daquy0711
12-08-14, 12:09 PM
Ặc! gạch đá ai chứ ae mà gạch đá làm gì?

loi lam
12-08-14, 02:09 PM
Nguyên ơi mày đọc lại baì viết gần đây bác bạch ý có rao bán thuốc cai ko mà bắt bẻ bác ấy , còn ông chỉ hơn tôi mấy tuổi thôi lớn hơn ai mà bảo nhỏ tuổi háo thắng , đọc bài viết của ông cứ cái kiểu ông tướng tôi mới ngứa mắt hiểu ko ? Hơn vài tuổi cũng lớn như ai như ông kễnh ý nhỉ , giờ bác bạch hơn ông mấy tuổi cũng bảo ông bé đừng háo thắng thì thế nào , kakaka nghe mà buồn cười quá =))

NguyenVNN
13-08-14, 09:22 PM
Tao viết cái gì giống tướng? Mày đưa lên đây xem? Tao hỏi ông bạch có bằng cấp và giấy phép buôn bán thuốc cai ko? Củng như ổng vu khống anh em NT buôn bán và đt xin đồ ổng??? Tao có nói gì sai ko?
___Ổng lớn mà ăn nói lung tung hở ra là chụp mũ anh em trên đây chỉ biết khoe thâm niên nghiện chứ ko chịu cai nghiện là sao? Tao nói là tao cai đc 10 ngày thì ổng nói thúi ? Vậy là sao? Tao có nói mày tao hay chửi gì ổng 1 tiếng nào ko? Có giống cách hành xử và ăn nói của mày ko vậy ku thắng?

NguyenVNN
13-08-14, 09:24 PM
Ông Bạch ông bán thuốc hay cho thuốc gì trên đây củng ko đc hết, ông cho thuốc thì ai dám chắc là ông ko dùng anh em NT để thử thuốc? Có gì đảm bảo điều đó khi ông ko có bằng cấp về đông y?

NguyenVNN
13-08-14, 09:33 PM
Nguyên ơi mày đọc lại baì viết gần đây bác bạch ý có rao bán thuốc cai ko mà bắt bẻ bác ấy , còn ông chỉ hơn tôi mấy tuổi thôi lớn hơn ai mà bảo nhỏ tuổi háo thắng , đọc bài viết của ông cứ cái kiểu ông tướng tôi mới ngứa mắt hiểu ko ? Hơn vài tuổi cũng lớn như ai như ông kễnh ý nhỉ , giờ bác bạch hơn ông mấy tuổi cũng bảo ông bé đừng háo thắng thì thế nào , kakaka nghe mà buồn cười quá =))
Nói đi nói lại thì ku mày củng đây có hiểu đc sự việc, óc trâu, óc bò sao mà ngu quá vây? Ko thấy tao mod là quản ly của diễn đàn hả? Chính anh songkhoa củng ko ủng hộ buôn bán thuốc và cho thuốc của ông bạch chứ ko phải mình tao ko nhé!

NguyenVNN
13-08-14, 09:46 PM
Anh em NT vào đây xem việc em yêu cầu ông bạch chứng minh đc mình có bằng cấp về đông y và giấy phép bào chế sản xuất thuốc là đúng hay sai?
____ Em làm như vậy là vì ai? Có việc gì xảy ra như ngộ độc thuốc hay dùng thuốc quá liều thì lúc đó ai chịu trách nhiệm? Ông bạch chỉ đưa duy nhất 1 số điện thoại lên đây thì khi có sự cố thì diễn đàn phải đống cửa vì ko quản lý đc việc buôn bán trái phép thuốc cai nghiện? Anh em nghẹo ra đường xem có tiềm thuốc tây hay nhà thuốc nào dám đề bảng là nơi đây bán thuốc cai nghiện ko? Vì các thuốc tây đó đâu có giấy phép buôn bán hoạt động cai nghiện? Vậy trên diễn đàn này ai dám cấp phép cho ông bạch buôn bán củng như cho thuốc cai nghiện ? Anh songkhoa dám ko?

P.s lôilam nhé, ăn nói phải có lý có lẽ chứ đừng có giỡ bài ta đây cùi ko sợ lỡ!

bachtiensinh
13-08-14, 10:25 PM
Anh em NT vào đây xem việc em yêu cầu ông bạch chứng minh đc mình có bằng cấp về đông y và giấy phép bào chế sản xuất thuốc là đúng hay sai?
____ Em làm như vậy là vì ai? Có việc gì xảy ra như ngộ độc thuốc hay dùng thuốc quá liều thì lúc đó ai chịu trách nhiệm? Ông bạch chỉ đưa duy nhất 1 số điện thoại lên đây thì khi có sự cố thì diễn đàn phải đống cửa vì ko quản lý đc việc buôn bán trái phép thuốc cai nghiện? Anh em nghẹo ra đường xem có tiềm thuốc tây hay nhà thuốc nào dám đề bảng là nơi đây bán thuốc cai nghiện ko? Vì các thuốc tây đó đâu có giấy phép buôn bán hoạt động cai nghiện? Vậy trên diễn đàn này ai dám cấp phép cho ông bạch buôn bán củng như cho thuốc cai nghiện ? Anh songkhoa dám ko?

P.s lôilam nhé, ăn nói phải có lý có lẽ chứ đừng có giỡ bài ta đây cùi ko sợ lỡ!
Em cố đi, đừng nói nhiều.