-
Tự hát
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh đi với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
(st)
--------------------------------------------------------------------------------
-
Em biết không, chiều vàng bông cúc rối
Mùa đã thu, sen ngơ ngác trong hồ
Anh đã đợi nơi cuối đường mùa hạ
Chỉ có mình nhợt nhạt với câu thơ
Em biết không, ngõ dài im khuyết lối
Cả vầng trăng cũng chẳng thể treo mình
Song cửa mảnh, gió lùa bao mắt lá
Có thể nào yên lặng những bình minh?
Em biết không, nỗi buồn đầy bóng tối
Anh đã gom để thả kín căn phòng
Khi chật chội nhận ra mình quá rộng
Vắng Em rồi đâu cũng hóa mênh mông.
-Sưu tầm-
-
Quanh mình cũng chỉ có ta
Sao nghe nhân loại hoà ca với mình
Không hoa, cũng chẳng lá cành
Mà sao em đã tạo thành sắc duyên
Tạo hình gió thoảng, trăng lên
Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành,
Một mình em sáng tạo anh
Một mình em sáng tạo thành đôi ta.
Thời gian rót xuống dần dà
Một bình êm dịu bao la đất trời
Trải bao đau khổ trong đời
Mới dành cho phút được ngồi bên em
-
Thả sóng về với biển khơi
Thả gió về với đất trời mênh mông
Trả con đò cho dòng sông
Trả tôi về chốn hư không!?
... phận người
Lang thang trong kiếp luân hồi
Hình như tôi
...lại tôi...
......Giật mình!
-
sông về
sóng gõ nhịp, khuya
đóa hoa chợt khép
nụ, chia ngõ
về
qua rồi,
... thôi
những cơn mê
tấm thân
hạt bụi
trầm
lê cõi người
ra về
nhẹ
tựa cánh chim
chiều,
bay theo vạt
nắng nghiêng, vô thường... !
-
:rolleyes:
Chữ "[i][b]vô thường[/b][/i]" hay quá!
[color=purple][b][i]Đã biết là vô thường!
Sao vẫn mãi sân si!?[/i][/b][/color]
-
Vì sao nhớ em
Anh không hiểu được
Vì sao buồn em
Anh không biết đươc...!
Vì những lời nói
Bâng quơ dạo nào
Làm những gợn sóng
Trong lòng lao xao
Vì những chiều tím
Mong trời không mưa
Mà bóng ngưòi vắng
Bên ngoài song thưa
**************
Vì sao nhớ em
Anh không hiểu được
Vì sao buồn em
Anh không biết được...!
Vì lá vàng đã
Rụng rơi bên thềm
và tên người mãi
gọi thầm trong đêm
Vì khúc buồn bỗng
Dâng lên trong lòng
Làm chút tình nhỏ
Bỗng thành mênh mông
-
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đêm chia sẻ cùng nhau.
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đó tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự người hơn.
.................................................
Lại một đoạn thơ Xuân Quỳnh nữa mà tôi rất thích...
-
Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt
Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng
Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ
Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong
Em thanh khiết vào ta như lẽ thật
Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang
Em tìm một trái tim đừng bội bạc
Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng!
----[b][i]Cuối cơn mưa[/i][/b]----
-[color=purple][b]Trương Nam Hương[/b][/color]-
-
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại bước chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
Ðường chẳng xa, núi không mấy cách chia
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không dấu nỗi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh...
....Xuân Quỳnh....