-
MẸ
Oằn vai gánh nặng cơ cầu
Tuổi thanh xuân, mẹ dãi dầu nắng mưa
Trăng tròn độ tuổi mới vừa
Cái thời xa ngái, sáng trưa ruộng đồng
Làm dâu về với nhà chồng
Chắc chiêu từng giọt mặn nồng nuôi con
Tảo tần nhan sắc héo hon
Vẫn luôn nở nụ cười giòn trên môi
Bẽ bàng mẹ sớm đơn côi
Thuyền xa bến đậu nổi trôi dòng đời
Trãi bao năm tháng ngược xuôi
Dìu con bước một, bước đôi trưởng thành
Mẹ như vạt nắng bình minh
Đem nguồn nhựa sống sẵn dành cho con
Sáng soi như mãnh trăng tròn
Hành trình mẹ vẫn ...đầu non cuối ghềnh
Kim Hoa
-
NGOẠI CỦA RIÊNG CON
Ngoại đã về một cõi rất xa
Chuyện cổ tích con tin là có thật
Phút linh thiêng ngoại vừa nhắm mắt
Rướm nỗi buồn trên mỗi cánh hoa
Vết thương từ tim con vỡ ra
Cả màu trắng quyện hương trầm khói nhớ
Đời vô nghĩa trong sát na ngừng thở
Con cúi đầu mặc niệm trước hư không
Chắc sáng này ngoại đã mẹ con
Trời ở đó xanh màu huyền thoại?
Con nhìn ra nắng trần gian tím tái
Trước hiên nhà cấy mít rũ chịu tang
Kinh nguyện cầu lẫn giữa tiếng khóc than
Giọt nước mắt rối lòng người trần tục
Ở một cõi không khi nào thấy được
Ngoại bây giờ là ngoại của riêng con.
Nguyễn Hữu Thụy
-
MẸ ƠI!
Từ bập bẹ ở trong nôi
Lời đầu tiên nói trên đời: mẹ ơi!
Mẹ như ánh sáng mặt trời
Khơi dòng máu chảy nồng hơi thở này
Dẫu rằng hết tuổi thơ ngây
Càng khôn lớn lại càng đầy nhớ ơn
Ơn sâu nghĩa nặng trĩu hồn
Thâm ân đó suốt đời con đáp hoài
Mẹ là bóng lặng trăng soi
Xua tan u tối dặm dài con đi
Vô vàn nhẫn nhục kiên trì
Trước bao nhiêu chuyện sân si xô bồ
Mẹ sinh ra cõi tự do
Cho con chạy nhảy tha hồ dạo rong
Trăm năm mẹ vẫn ẵm bồng
Ơi bàn tay mẹ bao dung vẹn toàn
Tâm Nhiên