Những vết thương có làm bạn yếu đi?
Tác giả Po Bronson, trong cuốn sách "Tại sao tôi lại yêu quý những con người này?", đã kể một câu chuyện có thật về một cây đu kì lạ. Cái cây này được trồng vào nửa đầu của thế kỉ 20 ở một trang trại gần Beulah, bang Michigan (Mỹ). "Cuộc đời" nó là cả một câu chuyện đáng để chúng ta nhắc tới.
Vào những năm 1950, trong trang trại kia có nuôi một con bò lớn, người ta dùng xích buộc con bò vào cây đu. Nhiều khi nó bực tức hoặc phấn khích, liền chạy quanh cây đu, kéo theo sợi dây xích kim loại nặng trịch. Sợi xích này đã nghiến thành một đường rãnh hằn rất rõ trên lớp vỏ cây, ở đoạn cách mặt đất khoảng một mét. Nhưng không hiểu vì sao mà sợi xích vẫn không thể quật ngã hay làm cái cây khô héo.
Sau vài năm, gia đình nông dân sống trong trang trại chuyển nhà, mang cả con bò lớn đi theo. Họ cắt sợi dây xích, nhưng lại bỏ mặc vòng xích quấn chặt quanh cây đu. Nhiều năm tháng nữa, lớp vỏ cây dần dần hàn gắn vết thương, phủ lấp cả vòng xích han gỉ.
Thế rồi đến một năm, một thảm họa đã dội xuống Michigan, đó là Dịch Cây đu Hà Lan ( dịch nấm cây đu bị loài bọ trên vỏ cây làm lây lan). Tất cả các cây đu trong vùng đều bị nhiễm bệnh và chết. Ai cũng cho rằng cây đu già cỗi trong trang trại cũng sẽ chịu chung số phận. Người ta đã định chặt cây đu xuống, rồi chẻ nó ra làm củi trước khi cây đu chết và rất có thể đổ sầm xuống khi có gió bão. Nói vậy, nhưng cuối cùng, họ lại không nỡ lòng chặt cây đu già dường như đã trở thành một người bạn thân của gia đình. Thế là họ quyết định cứ để thiên nhiên làm công việc của mình.
Nhưng thật kì lạ: Cây đu không chết. Năm này qua năm khác, nó vẫn đứng nguyên, vươn cao kiêu hãnh. không ai hiểu được tại sao lại có một cây đu duy nhất sống được trong cả vùng! Các nhà nghiên cứu bệnh thực vật của trường Đại học bang Michigan đến xem xét cái cây kì lạ. Họ nhìn kỹ "vết sẹo" do sợi xích kim loại để lại trên thân cây - lúc này đã hầu như được che phủ bởi vỏ cây, còn sợi xích thậm chí bị ăn mòn.
Các nhà nghiên cứu thực vật cho rằng chính sợi xích đã cứu cây đu. Lý do là cái cây đã hấp thu quá nhiều sắt từ sợi xích han gỉ, đến mức nó trở nên miễn dịch với các bệnh nấm!
Có nhiều người nói rằng [I][B]những gì không hạ gục được bạn thì sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn[/B][/I]. Hay như Emest Hemingway viết: [I]"Cuộc sống làm gãy vỡ tất cả chúng ta, nhưng rồi sau đó, rất nhiều người trong số chúng ta lại trở nên mạnh mẽ nhất chính ở những điểm đã bị gãy vỡ"[/I].
[CENTER][IMG]http://trungtam.hocmai.vn/nguyenchithanh/file.php/1/Anh/Tin_tuc/Nam_2010/Cau_chuyen_giao_duc/caydu.jpg[/IMG][/CENTER]
Nếu có bao giờ bạn đến thăm Beulah, bang Michigan, hãy tìm cây đu tuyệt vời đó. Nó tỏa rộng tới 20m với vòm lá xanh tươi, đẹp như một chiếc vương miện. Chu vi thân cây phải đến gần 4m.
[I]Và bạn đừng quên tìm vết thương mà sợi xích đã để lại trên cây. Nó như một lới nhắc nhớ rằng dù có những tổn thương, những thiệt thòi, nhưng chúng ta cũng vẫn có hy vọng! Vì nếu chúng ta không gục ngã bởi những vết thương, thì chúng sẽ cho chúng ta sức mạnh cần thiết để đối mặt, vượt qua và sống sót trước nhiều thử thách. Chúng thực sự có thể khiến chúng ta trở thành những con người mạnh mẽ hơn, và tốt đẹp hơn[/I].
[RIGHT][B]ST[/B][/RIGHT]
Đừng để trái tim ngủ yên!
Có một chú nhện vàng tình cờ xuất hiện trên cánh tay tôi, tạo nên một cảm giác buồn buồn giữa những sợi lông măng. Em vội vã chặn ngón tay đao phủ của tôi lại và thổi một hơi thật nhẹ giúp chú nhện tiếp tục cuộc hành trình trên sợi tơ vô hình của chính mình.
Đúng ngày bão rớt, giờ cao điểm, tôi gọi taxi đưa ngoại đi khám theo hẹn với bác sĩ. Ngoại dặn tôi "Đừng có giục người ta con nhé ! Để người ta bình tâm mà đi, ngoại chờ được !" Cậu tài xế taxi đỡ ngoại lên xe, cười mãi "Cụ cẩn thận quá, chẳng mấy khi con được cô tổng đài bảo : Anh đi cẩn thận, khách nói sẽ chờ !"
Mẹ đi chợ, bao giờ cũng mua rau quả, thịt cá đắt hơn người ta vài nghìn đồng. Chẳng phải vì mẹ giàu có gì. Chỉ vì "Người ta dậy sớm thức khuya, ngày kiếm được vài chục ngàn, gặp người khách dễ dãi, người ta thấy vui vẻ hơn trong cả một ngày cực nhọc, mấy ngàn mà mua được một niềm vui của người ta, cũng chẳng đắt đỏ gì..."
Nội cứ đến dịp cuối năm là lại dọn đồ đạc, những đồ đạc lâu ko dùng, từ cái xe đạp ba bánh cũ của đứa cháu, cái giường cũ, cái bàn long chân, nội lau chùi cẩn thận rồi đem xếp ở ngoài hàng hiên... Chỉ nửa buổi là thể nào cũng có người qua. Có người mẹ trẻ xin cho đứa con đầu lòng chiếc xe đạp cũ.
[IMG]http://i256.photobucket.com/albums/hh169/congchuayeutham_2704/bau_troi_xanh.jpg[/IMG]
Một ông bố xin cái bàn nhỏ về đóng lại cho con trai ngồi học. Sư bác đến xin cái giường về kê thêm cho mấy đứa trẻ mồ côi chùa mới nhận nuôi. Lần này nội tôi còn huy động cả mấy anh em tôi sang khiêng chiếc giường sang chùa... Những thứ đồ cũ, nội chỉ lau sạch sẽ chứ ko sửa chữa "Để người ta thấy đúng là đồ cũ, để người ta mang về mà ko ngại vì phải mang ơn mình". Có người bảo nội ko tiết kiệm, những thứ đồ đạc chỉ sửa sang một chút là dùng được, sao ko giữ lại phòng khi dùng đến. Nội bảo những thứ đồ đạc còn dùng được muh ko được dùng mới là đáng tiếc.
Đôi khi tôi nghĩ Trái Đất của tình yêu thương và lòng tử tế này vẫn ko ngừng quay là nhờ cô bạn gái mà tôi yêu mến đã thổi đi một chú nhện. Nhờ ngoại tôi khiên nhẫn chờ một người lái xe taxi khi đường đông. Nhờ người mẹ ko giàu có của tôi hào phóng với một người mẹ cũng ko giàu có khác, đang đầu tắt mặt tối với gánh rau để nuôi con mình ăn học. Nhờ nội tôi mỗi dịp cuối năm lại đem tặng đi một cách rất kín đáo những món đồ còn dùng được mà ko được dùng...
[B][I]Để thế giới này tiếp tục đi về phía trước, đừng để trái tim ngủ yên. Hãy dựng đứng trái tim mình lên, bạn sẽ thấy hình một ngọn lửa nhỏ, đang ko ngừng sười ấm bạn và những người xung quanh...[/I][/B]
[RIGHT]Nguồn: hoathuytinh.com[/RIGHT]
Những cảm giác bình thường tuyệt vời!
Đó là khi:
- Chợt hiểu ra rằng bạn đang được yêu thương.
- "Gọi "Mẹ ơi!" và nghe mẹ nói "Gì đấy con?". Ấy là khi xung quanh ta có mẹ, cha, ông bà, anh em thân thuộc bên cạnh.
- Cười nhiều đến mức thấy...đau cả miệng.
- Nhận được một ánh mắt "đặc biệt".
- Ahhhhh, mình có comment mới trên Facebook, có cả e-mail mới tinh nữa.
- Nghe thấy bài hát mình ưa thích trên TV hoặc trên đài (chứ không phải tự bật CD).
- Chui trong chăn và nghe mưa rơi bên ngoài.
- Bước ra khỏi phòng thi (sau khi làm được bài, tất nhiên).
- Nhận được điện thoại của một người bạn ở xa.
- Tìm được tờ 5.000đ (hay 2000đ thôi cũng được) trong túi áo khoác mà bạn đã không sờ đến từ năm ngoái.
- Dở cuốn album cũ và ngắm hình ảnh của mình từ hồi bé tí. Mình đã từng bé thế này ư?
- Có ai đó nói rằng bạn rất tuyệt.
- Gặp bạn bè.
- Nghe một người nói lại rằng một người khác nói điều gì đó tốt đẹp về bạn.
- Tỉnh dậy sớm và chợt nhớ ra hôm nay là Chủ Nhật và có thể ngủ thêm một chút.
[CENTER][IMG]http://baocaobang.vn/Image.aspx?id=3130&ts=600&lm=634773580901700000[/IMG][/CENTER]
- Mơ một giấc mơ đẹp.
- Uống sôcôla nóng.
- Tìm được lời bài hát mà bạn thích, để bạn có thể hát theo mà không ngại rằng mình hát sai.
- Tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy một-người-nhất-định nào đó.
- Nghe thấy tiếng cười của đứa bạn thân.
- Gặp một người bạn cũ đã lâu không liên lạc và chợt thấy rằng người đó vẫn không thay đổi, vẫn quý mến bạn như trước.
- Nhìn khuôn mặt của một người khi họ mở món quà mà bạn đã chuẩn bị rất công phu.
- Tỉnh dậy mỗi sáng và nghĩ rằng mình sẽ có một ngày tốt đẹp.
Đó là những cảm giác rất bình thường nhưng rất tuyệt vời, bạn hãy tận hưởng để biết mình hạnh phúc.
(ST)