Chúng tôi quen nhau từ ngày học cấp 2. Ngày đó tôi là một con bé rất rụt rè, chỉ biết cười mỗi khi bạn bè trêu đùa. Cả hai đứa đều có cuộc sống đầy đủ so với thời tem phiếu đầy khó khăn. Anh có bạn gái (kiểu tình châu chấu bọ xít thời mới lớn), và sau đó có vài mối quan hệ nữa. Chúng tôi là bạn thân - anh xem tôi là người bạn rất thân, còn tôi thì bắt đầu nghĩ đến sau chữ bạn thân.
Ngày tôi vào đại học, anh đi du học; một chuyến xa nửa vòng trái đất. Chúng tôi bắt đầu liên lạc bằng thư từ, email. Rồi anh nói lời yêu, tôi hạnh phúc và chờ đợi. Nhưng anh không quay về - không thể quay về vì hoản cảnh gia đình. Anh không nói với tôi điều đó, chỉ lẳng lặng bặt tăm. Tự ái, tôi nói chia tay và không nhận được tin gì từ anh nữa trừ mỗi Valentine đều có một tấm thiệp.
Hai năm sau, tôi cũng đi nước ngoài, nhưng ngược con đường của anh. Việt Nam nằm ở giữa, chúng tôi đứa đi Đông, người đi Tây. Khi đã an phần nơi đó, tôi viết thư báo cho anh biết mình đang ở nước ngoài. Anh hối hả gọi điện, bảo rằng tưởng tôi theo chồng đi tây. Mỗi chủ nhật tôi đều chờ điện thoại; giờ giấc trái ngược như thế mà chúng tôi gần nhau hơn. Tôi lại hy vọng, còn anh thì vẫn giữ thái độ như bạn thân.
Một hôm anh kể tôi nghe anh đang yêu một người mà người đó đã có người yêu rồi. Tôi buồn ngồi nghe anh nói và chuyển thành "nhà tư vấn tình yêu" từ xa. Vừa đến xứ lạ, chẳng bạn bè nhiều, những cú điện thoại thường xuyên vào giờ bất thường làm cả nhà chú ý. Anh rất dễ thương và gia đình tôi ai cũng thích. Lâu anh không gọi điện, mọi người đều hỏi thăm. Nếu không gặp tôi, anh vẫn có thể nói chuyện với dì cả tiếng đồng hồ. Chúng tôi làm bạn như thế đó, và bao giờ anh cũng nói rằng tôi là một người lắng nghe tuyệt vời, nói chuyện với tôi bao giờ anh cũng vơi đi tất cả lo âu. Tôi thì buồn vui lẫn lộn.
Một ngày nọ, anh gọi điện và rào trước một câu rằng anh muốn nói tôi nghe chuyện này nhưng đừng bao giờ bỏ anh ra đi. Tôi chỉ thốt lên một tiếng "hả?" khi nghe anh nói anh yêu đàn ông. Mối tình tuyệt vời mà anh theo đuổi suốt thời gian tôi tư vấn chính là một người đàn ông hơn anh 20 tuổi!!! Ước gì tôi đừng làm người vun đắp. Ước gì tôi thành thật với mình, ích kỷ và ghen tuông nhiều hơn. Ước gì... Và tôi cũng chấp nhận, rất từ từ... Anh đã chuẩn bị rất lâu rồi, từ cái ngày anh cùng tôi bàn về truyện "Một thế giới không có đàn bà" của Bùi Anh Tấn. Anh bày sẵn một cái hố to và nhẹ nhàng đưa tôi bước vào, đến khi tôi không thể quay ra được nữa.
Tôi vẫn là một người bạn tinh thần của anh. Trong tôi vẫn nhen nhúm hy vọng rằng một ngày gặp lại, tôi sẽ khiến anh rời bỏ thế giới đó. Vui, anh kiếm tôi. Buồn, anh càng muốn kiếm tôi vì partner hiện tại không phải VNese nên không hiểu hết những suy nghĩ cũng như cách sống của người Việt. Tôi quay về Việt Nam vì công việc, không kịp làm giấy tờ sang thăm anh. Thế là anh quyết định chúng tôi sẽ gặp nhau tại HongKong - nơi tôi transit.
13 năm chơi với nhau, 7 năm không gặp nhau, tôi cũng không hiểu được mình sẽ thế nào khi nhìn thấy anh. Đêm đầu tiên, chúng tôi nói chuyện suốt, về gia đình, bạn bè và... cả partner của anh. Rồi tôi hỏi có bao giờ anh nghĩ mình lầm, lầm con đường đó và muốn sống một cuộc sống bình thường. Anh cười và nói sao lần nào tôi cũng hỏi thế, anh tin và hạnh phúc vì con đường đã chọn, không có gì hối hận và cũng không muốn suy nghĩ có lầm hay không. Anh bảo tôi sẽ không hiểu và không thể nào hiểu trừ khi tôi là... lesbian. Đêm đó tôi thức trắng, nhìn anh ngủ giấc chẳng an bình, cứ trở mình suốt. Tự dưng tôi nhớ đến trò chơi cá sấu lên bờ thời còn nhỏ. Tôi đang bị làm cá sấu, còn anh thì bước lên bờ, chỉ cách một với tay mà tôi với mãi chẳng tới anh - đó là luật chơi!
Những ngày ở HongKong rất vui vẻ, anh lo lắng cho tôi mọi chuyện, từ ăn uống đến cái khăn tay, từ hỏi thăm đường đi cho đến vé tàu, xe; ở bên anh tôi cảm thấy mình rất trẻ con. Anh nói với tôi rằng gay men có hai điều mà đàn ông khác ít làm được. Đó là gallant và biết sử dụng mỹ phẩm. Điều khó chịu duy nhất là mỗi ngày anh đều phải gọi điện cho partner. Ngày cuối cùng, anh nói ước gì chúng tôi ở gần nhau, có bạn bè sẽ rất vui. Tôi hỏi anh có định cưới vợ không. Gia đình anh không biết gì về cuộc sống riêng của anh và có lẽ một lúc nào đó anh cũng cần một "bình phong". Anh im lặng.
Một tuần lễ trôi qua như mơ. Chúng tôi chia tay, anh nói sẽ về sắp xếp và tết về tính chuyện. Tôi vẫn không biết một người không cần đàn bà có trở lại thích đàn bà không. Tôi không biết anh bị stress vì cuộc sống thay đổi hay thực sự anh cần một người đồng giới. Tôi không biết liệu hy sinh như thế có phải là điên rồ. Và cũng không biết cuộc sống sau này sẽ đẩy anh đi đâu.
Dì tôi biết chuyện gọi điện sang bảo tôi sang sống với dì. Dì mến anh lắm nhưng khuyên tôi không nên mạo hiểm vì những người đồng tính họ rất ghen; không biết tôi sẽ ra sao nếu chỉ dựa vào anh ở nơi đó mà nhất là anh chỉ có một nửa cho tôi. Đứa bạn làm công tác xã hội kể về những người đồng tính mà nó gặp. Họ là những người có địa vị xã hội và có gia đình ấm êm. Họ đau khổ vì không được sống thực với chính mình. Giờ đây, ít nhất anh được sống thực với tôi, với dì tôi. Nếu sau này có một gắn kết nào đó, vì sĩ diện của tôi, anh sẽ phải lừa dối nhiều người hơn nữa; ngoài gia đình anh còn có gia đình và bạn bè của tôi. Có lẽ con đường tôi đưa anh vào còn khủng khiếp hơn con đường đã chọn.
Một người bạn khác thì lại bảo tôi rằng biết đâu sống gần tôi anh lại suy nghĩ lại. Tôi không biết mình có đủ sức mạnh đó không. Tôi chỉ có sự chịu đựng và bao dung - nhưng biết tôi có còn giữ được nó theo thời gian. Đã có lúc tôi nghĩ nếu anh chung tình với partner, một ngày nào đó người đó mất đi, chúng tôi vẫn còn 20 năm bên nhau. Một ý nghĩ thật điên rồ!
Tôi đọc nhiều tâm sự và chuyện kể về người đồng giới nhưng vẫn không thể hiểu. Nếu ai đó có người yêu và ghen khi người ta thay lòng thì đã đành. Tôi làm sao ghen với một người đàn ông kia chứ. Tôi cũng không thể làm lesbian để hiểu thế giới mà anh đang sống. Mỗi khi buồn tôi lại lẩm nhẩm hát "Hẹn lòng đi nhé" của Tuấn Khanh, tự hỏi nếu có kiếp sau và anh muốn sống thế nào ở kiếp sau. "Một ngàn năm nữa tôi sẽ quay trở lại, hẹn lòng đi nhé xin chỉ yêu em thôi, chờ tôi... Một ngàn năm nữa cũng không là nhiều, một ngày được thấy em, chợt nghe bình yên ghé qua, đêm ngủ say có em chiêm bao... một ngàn năm nữa vẫn mãi đi tìm bóng hình em..."
Tôi rất ngốc, có phải không? Tư tưởng tôi thoáng và chấp nhận chuyện đồng giới quan hệ. Nhưng rồi tôi lại không muốn có một mối quan hệ nào cả, kể cả khác giới lẫn đồng giới. Nếu bạn là gay, hãy nói tôi biết cũng như hãy hỏi bạn bè của bạn giúp tôi rằng có ai đó muốn quay trở lại. Để tôi biết mình đợi chờ có vô vọng hay không...
|