Anh gục đầu vào lòng tôi , nức nghẹn từng tiếng : "...dù sao nó vẫn là con người..."..."...lúc anh nhìn vào mắt nó...1 đôi mắt trống rỗng...tuyệt vọng..." . Tôi lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh , vừa ôm chặt anh vào lòng . Tôi cảm nhận được nỗi xúc động mãnh liệt và sự căm phẫn trào dâng trong lòng anh . Sáng hôm đó anh vừa vô tình chứng kiến 1 cảnh bắt người nghiện ma tuý . Đứa trẻ chỉ chừng mười mấy tuổi và trông cũng không đến nỗi nào , vậy mà những người có trách nhiệm và hiểu biết lại đưa cậu ta lên xe bằng những hành động như đối với 1 con thú nguy hiểm mặc dù cậu ta không hề kháng cự . Trong khi đó mẹ của cậu bé lại chửi rủa thậm tệ đứa con trai và đồng tình , thậm chí còn khuyến khích với cách đối xử đáng bị lên án của người công an kia . Cậu bé lên xe với đôi mắt vô hồn và cái nhìn tuyệt vọng . Cái nhìn ấy cứ mãi đeo bám dai dẳng , ám ảnh tâm trí anh , khiến anh nhớ lại 1 lần đi công tác cai nghiện cho học viên thất bại . Sự tàn nhẫn , định kiến của dư luận và đại bộ phận xã hội đã khiến cho những người từng lầm lỡ không còn con đường để quay về làm lại cuộc đời . Cứ thế họ chỉ còn biết buông tay mặc cho sự lèo lái của số phận , rơi lại vào cái vực thẳm mà khó khăn lắm họ mới có thể ngoi lên . Những người có trách nhiệm và thực sự hiểu biết như người công an kia lại đối xử với người nghiện như vậy thì thử hỏi những người khác may_mắn_không_dinh_vào_cái_chết_trắng sẽ đối xử như thế nào nữa . Và khi mà "gia đình là rào chắn của ma tuý " lại quá sức nhẫn tâm với con em mình như thế ....Cần lắm sự cảm thông , lòng vị tha , và quan trọng nhất là 1 bàn tay .....