kĩ niệm một lần mơ!!!!!!!!(7 ngày mưa thu)..........
Lần đầu gặp nhau em cười :" Hay nhỉ con trai lại thích mưa . thích lang thang trong cái lành lạnh ướt át ấy " Và rồi lần nào cũng vậy cứ mỗi khi có mưa là bạn bè mình đều biết ngay hai đứa đang làm gì và ở đâu . Có một lần em giận anh và anh cũng vậy giận em kinh khủng . Cái lần ấy cũng kỳ lạ ghê em nhỉ ? Trời đất gì mà cứ mưa hoài mưa lâu đến vậy cả tuần liền mà vẫn không hết . Còn em cũng tham lam như anh vậy không ngày nào mà không đi hết , em tiếc những giọt nước long lanh ấy bởi em nói :" em sợ một ngày nào đó em sẽ không giữ được nó trong bàn tay nhỏ bé của mình , không được để cho mưa ngấm dần, ngấm dần từng cái hơi lành lạnh làm em tím tái cùng với anh" . Còn anh có lẽ khi đó em chẳng bao giờ biết được trước khi gặp em những hạt mưa lành lạnh trong sáng đó anh ghét lắm nhưng lại coi nó như một người bạn , một phương thuốc để xoa dịu đi rất nhiều những nỗi buồn trong tim .
- Cái trận mưa rả rích đó cuối cùng cũng hết , nhưng khi đó những ngày xa cách nhau , giận hờn, thương nhớ, xót xa , cũng bằng số ngày mà mình đi bennhau trong mưa . Em biết không cái lần đó anh giận em ghê lắm ; nghĩ đủ mọi thứ ràng khi hết bệnh sẽ đến nói ngay với em rằng " em là đồ tồi , giả dối , em không yêu anh . Em chỉ coi anh như một thứ đồ chơi trong mưa của mỗi khi em muốn mà thôi , mà bây giờ cdó lẽ em đã tìm được ai đó khac thay thế rùi . Cả tuần rùi không thấy anh đâu , em cũng không đến hỏi thăm , hay ít ra biết anh đang như thế nào chứ . Anh chẳng biết em đang làm gì đến nỗi biết nổi rằng anh đang ốm ; ốm anh không sơh hối hận hay buồn gì đâu vì được đi với em mà . Nhưng tại sao em lại ... " Mà em với anh đã nói gì với nhau đâu nhỉ ? chưa một lời yêu , chưa một nụ hôn thắm nồng , chie những làn cầm tay êm dịu truyền nhau chút hơi ấm trong mưa lạnh mà thôi " . " Mà lần nào đi chơi mưa cũng vậy em vẫn hỏi : sao tay anh ấm thế ,chỉ để được nghe câu trả lời của anh ; bởi vì anh gom hết hơi ấm của mình vào đó để cho em hết lạnh " Anh cũng luôn thích câu hỏi đó của em vì mỗi khi trả lời em xong anh nhận lại được nơi em , những ánh mắt nụ cười , vui vẻ hồn nhiên vè đệp đẽ trong sáng quá , đến nỗi chảng bao giờ anh dám nói một lời yêu vì sợ tất cả sẽ tan biến hết như những giọt mưa rơi xuống sẽ tan tan hết vào đất thẳm sâu . Thế rồi anh tự nói với mình sẽ quên em , sẽ cố quên đi tát cả . Thế rồi khi lành bệnh cái nỗi nhớ em cồn cào quặn thắt , những kỷ niệm đã như một phần máu thịt chẳng thể nào cắt đi được nữa . Nên khi trời lại bắt đầu mưa đã vô tình tình níu kéo những bước chân anh tiếp tục một mình lang thang ở đó , một miền tưởng như đã xưa cũ . Rồi lại bất chợt gặp lai em nơi đó , sau thời gian xa cách . Đôi mắt ấy đã có chút gì đó thay đổi êm dịu trong sáng nhưng buồn buồn sâu thẳm chát chứa thêm cả những gì như oán hờn trách móc . Nhưng hình như rực sáng và cuồng nhiệt khi thấy anh . Anh lặng nhìn rồi đặt ra bao câu hỏi . Có lẽ khi đó em cũng đang như vậy nhỉ ? Rồi thật buồn cười cho những điều ngớ ngẩn , sau những giây phút gặp lại ta bỏ hết những oán hờn giật mình tìm lại nhau dưới những hạt mưa lạnh lẽo mà giờ đây sao ấm áp lạ . cả hai cùng ngỡ ngàng hoá ra em cũng vậy như anh , em cũng ốm sau cái lần cả tuần đi chơi mưa đó . Trong hơi lạnh hân hoan , bao nhiêu điều nghẹn ngào bật lên những lời yêu ngọt ngào . Ta lại có nhau trong đời, những cơn mưa lai nối tiếp những cơn mưa . Nhưng cuộc đời vẫn như người ta nói " mưa thì buồn và lạnh lẽo lắm người ơi ! Ngày vui đến nào có biết được bao lâu vô nghĩa hết cả mà khi ta có nhau . Vậy mà rồi em lại xa tôi , một mình tôi côi cút bơ vơ đường xưa cũ , Em đi rùi vào nơi đất lạnh thẳm sâu , giờ đây mỗi khi mưa về em một mình nơi đó để mưa lanh thấm dần sau lớp đât tối đen , giọt mưa buồn hay nước mắt ai rơi
|