Bố ơi!!!
Con hạnh phúc biết bao khi gọi hai tiếng ấy, bố có biết không? chẳng hiểu vì sao con yêu bài hát "em đi trên cỏ non" đến lạ, mỗi lần ngồi sau xe bố là con lại nghêu ngao hát. Có lẽ, con bắt gặp hình ảnh tuổi thơ mình trong đó, bố có thấy thế không? Nhớ những ngày còn bé, mỗi ngày con đều lội bộ đến trường. Con đường ấy, trời nắng thì không sao, nhưng hể trời mưa là trở nên trơn như thoa mỡ, mà con gái của bố thì chân chẳng vững vàng như người ta. Những chiều mưa nhìn ra sân trường sâm sấp nước, con chẳng chút lo âu vì bóng bố đã thấp thoáng từ xa rồi. Vậy là con gái chỉ việc leo lên lưng bố, chui đầu vào chiếc áo mưa và an toàn về đến nhà. Lớn lên chút nữa con gái bắt đầu tập đi xe đạp để đi học trường xa, bố là người vịn cho con yên tâm trong những vòng quay đầu tiên ấy. Những chiều mưa quê mình vẫn thế, con đường vẫn ghập ghềnh và con vẫn luôn có bố với chiếc áo mưa chờ sẵn trên tay. Cứ thế cho đến ngày con rời quê lên thành phố. Những buổi chiều mưa, một mình con dẫn xe ra khỏi cổng trường, con bổng ao ước được nhìn thấy bố đứng chờ con, không có bố con lầm lũi đạp xe về. Tuổi thơ con có đôi khi rơi nước mằt vì bạn bè trêu chọc, những lúc ấy bố luôn có cách nào đó làm cho con vui lên, quên đi mặc cảm. Bố dạy cho con nhiều điều,đủ để con sống và được mọi người yêu thương và biết yêu thương mọi người như bố và mẹ.
Con gái bố không là người có đôi chân vững vàng, nhưng đã sao? Bố đã dạy cho con gái hãy bước những bước thật vững vàng trên đôi chân không vững vàng ấy. Và con gái đã lớn lên không một chút suy nghĩ về sự khiếm khuyết của mình, con luôn tự ý thức được rằng con còn có thể làm được nhiều hơn những người bình thường khác. Hôm nay, bố có thể yên tâm về con gái bố nhé, con gái sẽ luôn bước những bước thật vững chắc vào đời bằng chính đôi chân của mình như bố dạy. Nhưng bố nè, con vẫn là con gái nhỏ bé của bố mà thôi, vẫn mong được bố mẹ kề bên khi khó khăn, đó chỉ là mong thôi chứ con gái độc lập thí mù bố nhỉ?