Có nỗi đau nào hơn nỗi đau của người mẹ bị nhiễm HIV sinh ra đứa con cũng bị nhiễm HIV. Không ai khác chính là người chồng, người cha đã gieo rắc nỗi bất hạnh ấy. Được trời ban cho đức tính "đa tình" người đàn ông ấy đã tự cho mình cái quyền được buông thả. Họ có biết đâu rằng, cái "đa tình" đó đã làm tan nát gia đình, đã giết chết chính người vợ, chính đứa con của mình.
Như ngọn đèn phụt tắt... [b]
Một buổi sáng như những buổi sáng khác ở phòng khám thai của Viện Bảo vệ Bà mẹ và Trẻ sơ sinh (Viện C). Hàng ghế chờ trước cửa phòng khám đã kín chỗ. Một người phụ nữ lớn tuổi chắc là đưa con đi đứng dậy nhường chỗ cho tôi. Lúc ấy tôi mới để ý đến cô gái ngồi bên cạnh. Cô con gái của bà còn rất trẻ chỉ hơn 20 tuổi, khuôn mặt xinh xắn được trang điểm rất kỹ nhưng luôn cúi gằm xuống. Nghe đến tên mình, cô đứng dậy nhìn mẹ rồi bước vào trong phòng. 15 phút, 25 phút sau cô gái lảo đảo bước ra, người mẹ bật lên như chiếc lò xo, cô gái nhìn mẹ lắc đầu. Cả hai người đàn bà một già một trẻ ngồi rũ xuống ghế. Như không thể chịu đựng nổi, bà mẹ khóc nấc lên, trong tiếng khóc bà chỉ nói sao tôi vô phúc thế này. Cô gái trẻ gục xuống. Những người chứng kiến cảnh đó chẳng hiểu điều gì đang xảy ra với họ. Thì ra, cô gái trẻ với cái thai 3 tháng bị nhiễm HIV. Cô về làm dâu trong một gia đình khá giả ở thành phố Hạ Long. Bố mẹ chồng cô có ba người con trai thì đứa thứ hai và đứa út đã sớm đeo án tử hình - nhiễm HIV - do tiêm chích ma tuý. Chỉ còn hy vọng vào cậu con trai cả đi làm ǎn xa nay trở về đã sớm cưới vợ để an ủi cha mẹ già. Nghe tin con dâu có mang, gia đình như tìm thấy nguồn sống. Niềm vui kéo dài chưa được bao lâu thì tin sét đánh đã đến. Người mẹ tương lai ấy nhiễm HIV. Quá đau khổ, người chồng đã thú nhận, chính trong thời gian đi làm ǎn xa đã vài lần giải khuây ở chốn ǎn chơi. Buổi sáng hôm nay, trời đã sụp xuống trước mắt hai người đàn bà. Tôi không thể nào quên cảnh tượng đau lòng, họ dựa vào nhau, dìu nhau đi từng bước xuống bậc cầu thang.
Chưa hết vấn vương về câu chuyện của cô gái nọ, tôi và những người ở đó lại một lần nữa giật mình nghe tiếng khóc rất to của một cô gái lao ra từ phòng khám bên cạnh. Lại một người mẹ nữa phải từ chối giọt máu của mình vì nhiễm HIV. Người mẹ ấy mới 22 tuổi sinh ra ở rẻo đất miền Trung. Số phận đưa đẩy cô gặp và lấy một thanh niên Hà Nội làm nghề lái xe. Hạnh phúc sao lại quá ngắn ngủi đến thế. Khi cái thai được hơn hai tháng, người mẹ trẻ ấy đã phải đối mặt với sự thật phũ phàng: Cả hai vợ chồng nhiễm HIV. Một bác sĩ kể lại: "Đúng là bản nǎng của người mẹ, cô gái cương quyết không phá thai nhưng cuối cùng chính ông bố đã khuyên con dâu từ bỏ. Khi nói với chúng tôi, ông đã khóc và thương xót cho đứa con dâu đã vô tình phải hứng chịu kết cục bi thảm đứa con trai ông, một thời hư hỏng nghiện ngập ma tuý".
Hai người phụ nữ bất hạnh mà tôi gặp trong buổi sáng hôm ấy sẽ sống ra sao? Họ không bao giờ được bế trên tay đứa con thân yêu của mình và nghe tiếng gọi "mẹ ơi!". Nhưng có người lại nói với tôi, như thế vẫn còn hơn. Vâng, tôi đã tìm ra câu trả lời về cái sự "còn hơn" ấy ở Viện Nhi trung ương, nơi mà những đứa trẻ được sinh ra từ người mẹ HIV đem đến bỏ rơi. Cô y tá trưởng ở phòng cấp cứu lưu - Viện Nhi kể: Những đứa trẻ bị bỏ rơi tội nghiệp lắm, nó nằm một mình trong góc giường khóc hết nước mắt. Tôi được xem lá thư của một người mẹ nhẫn tâm. Bức thư viết: "Tôi không còn cách nào khác, tôi đã tuyệt vọng lắm rồi. Trước lúc chết tôi muốn gửi đứa con xấu số này cho các thầy thuốc. Nó đã nhiễm HIV...tôi sẽ xin lại con ở thế giới bên kia...".
|