Page 4 of 5 FirstFirst ... 2345 LastLast
Results 31 to 40 of 41

Thread: Ta còn chờ ai...vàng khô xác nắng!

  1. #31

    Join Date
    Apr 2004
    Location
    ...một nơi không xa lắm!
    Posts
    461
    Gia Lai nè!

    Phố núi cao
    Phố núi đầy sương
    Phố núi cây xanh
    Trời thấp thật buồn...
    Đi dăm phút
    Đã về chốn cũ
    Một buổi chiều nào
    Lòng bỗng bâng khuâng

    Phố núi cao
    Phố núi đầy sương
    Phố núi cây xanh
    Trời thấp thật gần
    Anh khách lạ
    Đi lên đi xuống
    May mà có em
    Đời còn dễ thương

    Em! Pleiku
    Má đỏ, môi hồng
    Ở đây những chiều
    Có gió mùa đông
    Nên mắt em ướt
    Nên tóc em ướt
    Và em đẹp...
    ...như mây chiều buông!

    --Còn chút gì để nhớ--
    -------Phạm Duy-------

  2. #32
    Khucthuydu chưa đến Gia Lai nhưng mình có bạn học quê ở Gia Lai Quynhmy ạ. Khucthuydu rất mong có dịp được trò chuyện cùng Quynhmy lắm!

    Ah, Quynhmy đã tìm được công việc yêu thích chưa? Khucthuydu tin rằng may mắn và niềm vui sẽ luôn ở bên Quynhmy trong công việc, cuộc sống và tình yêu nhé!

    Sẽ tái sinh Em trong mùa trăng khác...

  3. #33

    Join Date
    Sep 2004
    Location
    Trường Cao Đẳng Sư Phạm HCM
    Posts
    174
    [quote]
    Nếu phải chờ nhau mà hóa đá!
    Thì ta cũng thử đợi một lần xem.
    Chỉ sợ khi ta thành núi biếc!
    Ngàn năm không thấy dấu chân người!?


    Đã hơn 3 tháng anh ra đi, với ta mọi chuyện trở nên khó khăn. Nỗi cô đơn phủ vây lấy tâm hồn ta.
    Những người bạn thân động viên ta, ta biết ơn họ rất nhiều.
    Đi trên đường thấy những đôi tình nhân tay trong tay, ta cảm thấy nhớ về anh nao lòng.
    Vắng anh, ta biết điều này rồi củng sẽ đến, nhưng lòng cứ đau.
    Có hợp thì cũng có tan, ta không nghĩ mình sẽ hoá đá, nhưng tim ta sao lại buốt giá thế này.
    Tâm hồn ta sao trở nên cằn cỗi, không yêu thương không mơ mộng như ngày nào


    Với ta...
    Đời đã buộc ta phải
    Là kẻ độc hành...
    Suốt lối tình yêu!
    [color=#FF0000]
    <marquee behavior='alternate'>QUÀ TẶNG LÀ HIỆN TẠI
    KHÔNG PHẢI LÀ QUÁ KHỨ
    CŨNG KHÔNG LÀ TƯƠNG LAI
    QUÀ TẶNG LÀ GIÂY PHÚT ĐANG DIỄN RA&#33;

    QUÀ TẶNG LÀ NGAY LÚC NÀY ĐÂY&#33;&#33;
    </marquee>

  4. #34
    "Anh mãi mãi chỉ là một nửa.
    Nửa của người chứ đâu phải của riêng em..."

    Mỗi lần đọc 2 câu thơ này, em lại nhớ về anh. Uh, thì tại em láu cá, lém lỉnh thử lòng anh. Ai biểu anh thương em thiệt làm chi để rồi... em thương anh&#33;

    Ngày đó, dẫu biết chuyện mình sẽ không đi đến đâu, nhưng tại duyên số cho mình gặp nhau, rồi thương lúc nào không hay...

    Chuyện tình mình dễ thương như những dòng sông êm đềm...

    Rồi 1 ngày định mệnh đến. "Cô cậu" làm Gà buồn chỉ vì Cô cậu dám tạo một địa chỉ mail mới trong ngày Cô cậu cho Gà password mail của Cô cậu. Mặc cho Cô cậu giải thích, mặc cho Cô cậu nhớ Gà, nhưng Gà đã tự ái, không thèm nghe điện thoại, không thèm trả lời tin nhắn của Cô cậu nữa...

    Gà ơi, nếu bất chợt một ngày nào đó nhớ Cô cậu, Gà hãy thầm chúc cho cô cậu niềm vui và hạnh phúc nhe. Vì niềm vui và hạnh phúc của cô cậu đã thuộc về Gà rồi. Và nếu mai này gặp lại, cô cậu sẽ mãi là Cô cậu vì "TÓC CHỚM DÀI ANH ĐÃ XA EM".




  5. #35

    Join Date
    Apr 2004
    Location
    ...một nơi không xa lắm!
    Posts
    461
    Lại thêm 01&#33;
    ...01 lần nữa..
    Da diết&#33;
    ...nhớ Em&#33;
    Thi thoảng...thì
    ...cái cảm giác ấy&#33;?
    Ùa về&#33;
    ...dồn dập.
    Cái cảm giác đó&#33;
    Ừ nhỉ&#33;
    ...cảm giác mà...?
    Ta gọi là "Nỗi nhớ"
    Mãi mãi&#33;
    Và...
    Sẽ mãi mãi
    ...còn đó...
    Trong Ta&#33;

  6. #36

    Join Date
    Feb 2004
    Location
    Gia Lai_Sai Gon
    Posts
    166
    có những lúc thấy buồn mới chợt nhận ra ai là người sống thật với ta&#33; Cuộc sống là như vậy sao? Tình yêu là trò chơi cút bắt, để cuối cùng ai cũng mệt nhoài mà không biết ngã về đâu&#33; Co những lúc chợt nghĩ, giá như....con người sống đừng biết yêu thương, có lẽ sẽ vui hơn rất nhiều&#33;

  7. #37

    Join Date
    Apr 2004
    Location
    ...một nơi không xa lắm!
    Posts
    461
    Ngẫu hứng café trưa hay tín điều từ những viên đá đang tan chảy


    Những viên đá long lanh tự rửa trôi những gì bám vào mình, tự gột rửa như một sự khổ hạnh, tự gột rửa như một quá trình tàn phá... để chọn lấy sự trong sạch mong manh. Lấp lánh ấy khắc nghiệt bào mòn chính mình cho đến khi không còn nữa hữu thể...

    Đá có khi trầm mặc từ từ hòa tan vào xung quanh – linh hồn thủy tinh để lại một chút ẩm, một chút lạnh, nhanh chóng tan biến – không lưu dấu.

    Đá có khi thăng hoa thành những làn hơi phù du, như linh hồn chỉ cần lượn một vòng nhỏ trong số những vòng quay bất tận của vũ trụ.

    Giữa đời sống bình thường, viên đá tự tan chảy để tìm về bản thể long lanh của mình.

    Cho đến khi không nhìn thấy viên đá nữa thì mi làm sao biết được nó tồn tại hay không tồn tại?

    Một chút lạnh đọng lại trong cơ thể mi – tê tái phiền muộn.

    Một làn hơi vô hình bảng lảng quanh cơ thể nhọc nhằn của mi và làm mi nhức nhối.

    Một sợi khói mong manh cuốn hút đồng tử mệt nhoài của mi vào cuộc phiêu linh tưởng tượng.

    Một giọt nước đọng mà từ đó mi vẽ vời những ẩn mật mà bản thân mi muốn nói với mi – vô ngôn.

    Một phân tử nào thấm vào bức vách với những ô gạch đỏ có hàng ngàn hàng ngàn ngõ ngách phức tạp do trò chơi của nước, lửa, không khí và đất.

    Và gì nữa mi có thể nghĩ ra không?


    Ta bỏ ra một giờ để ngắm viên đá đang tan chảy.

    Ta bỏ ra một giờ để tận hưởng cảm giác băng giá tê buốt giữa nóng bức, ngột ngạt của một buổi trưa bình thường.

    Ta bỏ ra một giờ để ngắm nghía điều quen thuộc nhất hòng tìm cho hết những điều thuộc về ta.

    Có một phân tử nào trong một số lượng xác định được mà ta có thể gặp hai lần. Gặp lại – là điều gì mà làm ta bận tâm đến thế. Có phải vì ta sợ cảm giác xa lạ, khi điều gì ta gặp cũng lạ lẫm. Nhưng có phải tất cả đều lạ khi ta khăng khăng sự xuất phát và sự trở về là một – phân biệt để làm gì?

    Rồi bỗng dưng mi hỏi tại sao mi lại đặt cho mi quá nhiều câu hỏi, để chỉ làm rối rắm thêm những suy nghĩ đã rối rắm của mình.

    Viên đá của mi vẫn đang tan chảy đấy. Mi biết vòng quay bất tận của những phân tử ấy ở những dạng thức mà người ta vốn quen gọi bằng những từ đơn giản: rắn, lỏng, khí – hoặc văn hoa hơn mi mệnh danh nó là hiện thể, bóng ảnh và linh hồn. Mi gọi để đánh đố ngòi bút trong tay mi khi chính mi cũng không phân biệt được đâu là hiện thể và đâu là linh hồn.

    Viên đá tự thanh tẩy để gìn giữ sự long lanh.
    Viên đá tự hủy để thách thức sự tồn tại.
    Viên đá tan chảy, ấy là một linh thể&#33;

    Mi không phải là viên đá để kết luận điều gì.

    Mi đang mài mòn ngòi bút chì của mi để vẽ vời những thứ bùa chú quái dị mà mi gọi là ngôn từ...

    Mi viễn vông để phân biệt viên đá, giọt đá, hơi đá. Rồi mi lại viễn vông gộp chúng lại để dựng nên hình ảnh viên đá trong trí tưởng tượng của mi.

    Mi mơ hồ, huyền hoặc.

    Cuối cùng mi cũng không hiểu được bản thể là mi. Tất cả mi, viên đá đang tan chảy và hình ảnh viên đá đang tan chảy trong đầu mi đều là những thứ được tạo ra trong vũ trụ huyền nhiệm... Các ngươi phân biệt nhau nhưng không hề khác nhau.


    Ta trải qua một giờ để ngắm viên đá đang tan chảy và nghe những mật ngôn viên đá ấy nói với ta...

    Mật ngôn của đá dành cho mỗi người không giống nhau. Ta cũng vậy&#33;

    -----Sưu tầm-----

  8. #38
    <div align="center">Trôi
    Vội vã trôi.

    Vội vã sống

    Vội vã thở

    Vội vã mê cuồng

    Vội vã cả tin

    Vội vã băng qua những buổi chiều hoàng hôn

    tím tái.

    Xa là thế

    thương là thế

    nhớ nhung rát buốt

    mà gặp nhau vẫn ơ thờ.

    Em đã sống trong những mùa nắng

    Em đã trôi theo những chiều mưa

    Ngày vụng dại

    ngây ngô tìm

    Tình lạc loài

    Tình lặng câm

    Đi đầu non cuối bể

    mà vẫn nghe tiếng bìm bịp

    lẻ bạn

    gọi tình.

    ....
    Vội vã trôi.

    Vội vã sống

    Vội vã thở

    Vội vã mê cuồng

    Vội vã băng qua những con đường mờ suơng

    dốc dài hun hút.

    Cuộc đời chạy nhanh hơn

    những chuyến tàu tốc hành buổi sớm

    vội vàng hơn.

    Rồi mùa về trên tóc

    Màu chiều về trên môi

    úa xám.

    Yêu là thế

    Quắt quay là thế

    mà gặp nhau vẫn ráo hoảnh

    ơ thờ.

    Này là anh

    Này là em

    Cùng trôi

    Trôi về vô cùng

    Ngày quờ quạng

    Dây diều đứt mối

    bay về trời

    mỗi nguời một nẻo

    bặt tăm.

    Ta trôi về phía không nhau

    ngửa mặt

    khản giọng

    than ời ời…</div>


    Cuộc đời vẫn trôi. Anh và em cùng trôi nhưng khác dòng xoáy. Đôi khi nhìn lại chợt xót xa...

    To Quynhmy: Hìhìhì nếu sống... đừng biết yêu thương chắc sẽ buồn và trơ trọi, vô tri vô giác như cục đá vây . Cuộc sống không có yêu thương như sa mạc khô cằn không bóng mát...Không yêu thương có nghĩa là không chờ đợi, không khắc khoải, không khao khát... Thôi, thà đôi lần nát lòng vì nhau còn hơn để trái tim hóa đá. Phải không?

    Sẽ tái sinh Em trong mùa trăng khác...

  9. #39

    Join Date
    Feb 2004
    Location
    Gia Lai_Sai Gon
    Posts
    166
    có lẽ con người ta sống thường ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến những người xung quanh mình. Vậy đấy...nên mới có buồn vui, đau khổ. Thôi thì cũng là cuộc đời, cố gắng bước đi thôi. Trên đường đời có lẽ không lẻ loi như ta tưởng, nhưng vào lúc này, không một người xung quanh. Lạc lõng....vô vị, và buồn tẻ......

  10. #40

    Join Date
    Apr 2004
    Location
    ...một nơi không xa lắm!
    Posts
    461
    "ích kỹ" à&#33; Thế ai dám khẳng định là mình không ích kỹ nào?&#33;
    Với lại, phải có những lần như thế này thì ta mới "lớn lên" được Nhóc ạ&#33; Hãy nghĩ là những tháng ngày vừa qua, Em và người đó cùng ngộ nhận cái tình cảm dành cho nhau là tình yêu cho nên bây giờ mọi việc sáng tỏ và trả lại cho nhau những gì đúng như thực tế hén Nhóc. Từ đây người đó sẽ không còn được "cái phước....cái phần" là cùng với em gái của anh chia sẽ những buồn vui.
    Hãy nhớ&#33;&#33;&#33; bất cứ lúc nào Nhóc vẫn còn những người bạn ở nơi này, những Khoa nè&#33; Như nè&#33; Thư nè&#33; Nana nè và cả "anh giai" nữa nè&#33; tụi mình không còn gặp nhau thường xuyên như ngày xưa được nữa, vì mọi người đã lớn, đã có trách nhiệm, chí ít là phải tự nuôi được chính bản thân mình nên ít thời giờ gặp nhau. Nhưng anh tin và vẫn luôn tin rằng từng người vẫn dõi bước, quan tâm đến nhau&#33; Vẫn sẳn sàng gạt bỏ tất cả để chạy ngay đến bên nhau khi có 01 người nào đó trong chúng ta đang khó khăn và cần giúp đỡ (có những khoảng khắc ta thấy thèm được có cảm giác chở che ai đó, được người nào đó lắng nghe ta nói hay cũng như ai đó thấy cần 01 bờ vai để cảm thấy an lòng khi dựa vào..)

    ----Nhớ nhiều----

Page 4 of 5 FirstFirst ... 2345 LastLast

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •