Thuở giảng đường ta một thời chung học,
Em như là bài Lý khó của anh,
Định luật Ôm, hiệu ứng Hôn, thuyết Anh-xtanh
Đành bất lực không thể nào áp dụng
Giờ văn học em là nguồn cảm hứng
Em giúp anh mang xúc cảm vào bài
Em lấp lánh như ánh nắng ban mai
Anh cắn bút khi hoàng hôn buông thõng
Học lịch sử lệ ngày xưa nộp cống
Anh nộp cho em sao cứ lắc đầu hoài
Đồ cổ ư? Anh chỉ trắng bàn tay
Và mỏ quý, anh không đủ tài khai thác
Em là khóa bản tình ca giờ nhạc
Anh chẳng có gì, đâu hát được lời em
Nốt đen, nốt tròn, nốt trắng nốt móc đơn,
Không biết em có còn nốt đôi nào không nhỉ?
Gặp lại em dáng hình giờ Địa lý
hai đứa ta mỗi đứa một bán cầu
Nhìn thấy nhau mà xa tận đâu đâu
Vòng xích đạo xa lòng đâu cách mặt
Em biến X nằm trên đường Toán học
Anh sẽ theo em vô tận đến vô cùng
Chỉ tại em ẩn số vẫn dửng dưng
Cho anh giải cả một đởi tìm nghiệm.
|