Tôi rất thích bài thơ này. Có 2 lý do khiến tôi "mê mẩn" với nó: 1. Vì lời thơ rất dịu dàng, rất Đàn bà của Xuân Quỳnh. 2. Giúp tôi nhận ra rằng"À, thì ra Hạnh Phúc là những điều giản dị lắm. Hạnh phúc là chia sẻ, là quan tâm, chăm sóc người thân của mình, nhìn người thân của mình vui vẻ. Hạnh phúc là hy sinh...Hạnh phúc rất tự nhiên và đơn giản như thế thôi!




<div align="center">Bàn tay em


Gia tài em chỉ có bàn tay
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy
Những năm tháng cùng nhau em chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả
Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
Hái rau rền rau rệu nấu canh
Tập vá may, tết tóc một mình
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.

Đường tít tắp không gian như bể
Anh chờ em cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ
Trời mưa lạnh tay em khép cửa
Em phơi mền vá áo cho anh
Tay cắm hoa, tay để treo tranh
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc
Năm tháng qua đi mái đầu cực nhọc.
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.

Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả
Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không trắc trở...

Bàn tay em, gia tài bé nhỏ
Em trao anh cùng với cuộc đời.

(Xuân Quỳnh)
</div>