Page 3 of 3 FirstFirst 123
Results 21 to 26 of 26

Thread: Vui dể sống ,sống dời cho dáng sống

  1. #21
    phamdinhgiap_TH
    Guest
    Nếu như M là đúng đó :laugh: đời có sao cũng vay lên đi bạn à. Như tui đây nè đâu có sao? tôi cũng là người có H bị vợ bỏ :laugh: mất việc tui cung vui vì đến nơi đây tôi tìm lại được chính bản thân mình. :laugh:

  2. #22
    Originally posted by phamdinhgiap_TH@Aug 17 2005, 06:53 AM
    Nếu như M là đúng đó :laugh: đời có sao cũng vay lên đi bạn à. Như tui đây nè đâu có sao? tôi cũng là người có H bị vợ bỏ :laugh: mất việc tui cung vui vì đến nơi đây tôi tìm lại được chính bản thân mình. :laugh:
    [snapback]33142[/snapback]
    ông Giáp bây giờ nói chuyện dễ nghe rồi đó. phải như vậy chứ, như thế mới đáng yêu nhé!
    Người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người nhất!

  3. #23
    ''Một người chỉ thật sự chết đi khi không còn ai nhớ đế họ....''

    Hoang Hon Chet đã nói đúng Chau à!
    Tôi cũng đã từng nghĩ như bạn nhưng rồi tôi cũng đã sống 9 năm qua.
    Và tôi còn muốn sống thêm nữa để làm được nhiều hơn những gì mà tôi đã và đang làm cho mình và cho xã hội.
    Đừng bi quan. Hãy ra khỏi nhà và làm một cái gì đi chứ.

    Nếu có thể chia sẻ và cần những lời khuyên hoặc hướng dẫn chân thành nhất, hãy viết lên đi đừng ngại.

    Người bạn cùng cảnh ngộ.
    Tài cao phận thấp chí khí uất
    Giang hồ mê chơi quên quê hương...

  4. #24
    Chủ đề này đả hơn 1 năm rồi, chẳng biết ai còn ai mất? :sad: NCH uh? trả sao vẩn sống tốt đấy chứ? Tôi không như những ai thích nổ nên đôi khi 1 cái gì đả làm đuợc thì vẩn cứ nói là chưa làm đuợc chấp nhận cho mọi nguời khinh mình tý trả sao phải không? :wink: Bà M lâu nay thấy ít Online quá lâu lắm rồi không gặp bà rồi đó M à? zonzonlovebimbim là " phamdinhgiap_th, congtu_dangyeu259 v...v.v.v " đây nè có còn nhận ra không đó bà?

  5. #25
    "Tôi không bao giờ chọn cách trả thù đời&#33;"</span>


    Đó là lời tâm sự của Nguyễn Thủy Thụy Khương (ngụ tại Q.Thủ Đức, TP.HCM), một bạn gái sau cai nghiện tái hòa nhập cộng đồng và đang mang trong mình căn bệnh AIDS giai đoạn cuối. Ngày 21.3 vừa qua, Câu lạc bộ (CLB) Đồng hành thuộc Trung tâm công tác xã hội thanh niên thành phố (Thành đoàn TP.HCM) ra đời, trong đó Thụy Khương là một thành viên của Ban chủ nhiệm lâm thời. Ngay sau lễ ra mắt CLB, Thụy Khương đã dành cho chúng tôi một cuộc trò chuyện cởi mở.

    * Được biết, Thụy Khương là một trong 8 cô dâu của đám cưới tập thể hồi tháng 11.2004 tại Trung tâm chữa bệnh Phú Văn. Cuộc sống của Thụy Khương như thế nào sau đám cưới ấy?

    - Hồi đó, tụi mình đang là học viên cai nghiện ma túy, có người lại bị AIDS. Vậy mà các ban ngành và xã hội vẫn rất quan tâm, rất nhân đạo khi tổ chức đám cưới tập thể cho tụi mình. Đó là thời gian rất hạnh phúc, dù khá ngắn ngủi. Chồng mình đã mất cách đây đúng 100 ngày... Bạn biết đó, tụi mình đã mang căn bệnh AIDS từ trước đám cưới, nên dẫu có đau buồn nhưng cũng phải chuẩn bị tinh thần đối diện sự thật nghiệt ngã...

    * Từ trong đau khổ, động lực nào đã vực bạn dậy và đưa bạn đến với CLB Đồng hành? Bạn hy vọng gì từ CLB đó?

    “Hậu quả tụi mình gánh chịu hôm nay đâu chỉ do cuộc đời gây ra, mà còn do chính mình nữa...” Nguyễn Thủy Thụy Khương

    - Mình hay nói với mẹ: "Con cứ loanh quanh trong nhà thì con càng chết sớm do buồn và nghĩ quẩn&#33;". Vì vậy, khi nghe một người bạn giới thiệu về CLB Đồng hành, mình đã xin tham gia ngay. CLB Đồng hành là nơi sinh hoạt, giao lưu, chia sẻ của người sau cai nghiện tái hòa nhập cộng đồng. Mình cho rằng, CLB sẽ là liều thuốc giúp mình sống thanh thản hơn, vì mình sẽ làm được những việc có ích cho bản thân và cho người khác, đặc biệt là tuyên truyền ý thức phòng tránh lây bệnh cho cộng đồng. Mình thấy có những người bị AIDS muốn "trả thù đời" nên đã tìm cách lây bệnh cho người khác. Còn mình không muốn và không bao giờ cho phép mình làm chuyện nhẫn tâm đó&#33; Bởi lẽ, hậu quả tụi mình gánh chịu hôm nay đâu chỉ do cuộc đời gây ra, mà còn do chính mình nữa...

    * Bạn có thể cho biết rõ hơn?

    - Như mình đây, từ một cú sốc yêu đương cách đây 6 năm, mình đã vội vã tìm đến tình cảm mới, tưởng rằng sẽ khỏa lấp được nỗi buồn. Không ngờ, ma túy cứ cuốn mình đi trong cơn lốc khủng khiếp của nó. Đau đớn hơn là mình bị dính AIDS. Nhiều lúc nghĩ lại, mình thấy hối hận lắm lắm &#33; Giá như ngày đó, mình tỉnh táo biết chọn con đường khác mà đi thì...

    * Bạn có ngại khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nói về chuyện đời của mình? Những người xung quanh có biết hoàn cảnh của bạn?

    - Không, mình chẳng ngại điều gì cả&#33; Mình hay nói thẳng với bạn bè, hàng xóm là mình bị AIDS rồi. Có những người e dè, nhưng cũng có nhiều người chia sẻ với mình. Theo mình, một khi đồng ý tham gia vào CLB Đồng hành trong vai trò là đồng đẳng viên, tuyên truyền viên thì mình cần phải xuất hiện công khai, nói rõ hoàn cảnh của mình với mọi người. Mình may mắn có một gia đình rất thông cảm, thương yêu và ủng hộ việc làm của mình. Mẹ và anh trai mình tuyệt vời lắm &#33; (nghẹn ngào khóc)...

    * Đang nói đến niềm vui, mà sao bạn lại khóc ?

    - Mình mới đi xét nghiệm máu và biết rằng mình đang ở giai đoạn cuối căn bệnh AIDS. Mẹ mình, anh mình và họ hàng mỗi tháng giúp mình 2 triệu đồng để uống thuốc chống chọi với bệnh tật. Mình đã làm khổ gia đình, mẹ già nhiều quá... Nhưng bạn cứ tin đi, mình đang chiến đấu với bản thân mình, với con vi-rút HIV trong từng chuyện nhỏ nhặt nhất như bữa ăn giấc ngủ, uống thuốc đúng giờ giấc, đúng liều lượng... Mình muốn được kéo dài sự sống vì gia đình và vì CLB Đồng hành&#33;

    * Xin cảm ơn và chúc bạn sức khỏe&#33;

    <span style="color:#FF0000">Như Lịch (Theo Thanh niên online)
    Kể ngàn năm cơn khát cao nguyên.......

  6. #26
    unreal
    Guest
    Những lời nên nói các bạn khác đã nói hết rồi. unreal chỉ muốn nhắn đến Châu, cái gì đến sẽ đến, thời gian còn lại rất quý, những gì chưa làm được và những gì Châu muốn làm thì hãy tranh thủ thực hiên đi, thời gian không chờ ai đâu. Hãy làm những gì mình muốn để sau này không fải cảm thấy hối hận.
    Unreal có thể hiểu it nhieu cam giac của Châu lúc này, nhưng Châu thấy đó xung quanh Châu vẫn còn rất nhiều bạn bè, còn rất nhiều người wan tâm đến Châu, Châu không cô đơn, không trơ trọi một mình đâu, hãy đấu tranh với bệnh tật, vượt qua nỗi sợ hãi để sống vui vẻ lên Châu. Hy vọng Châu sẽ làm được điều đó.

Page 3 of 3 FirstFirst 123

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •