Hạnh phúc khi là vợ Kiên

Ngân không thấy nặng nề việc Kiên bị nhiễm bệnh. Tình yêu không có ranh giới. Quan trọng nhất là Ngân cảm thấy hạnh phúc từng giây, từng phút bên người đàn ông mà cô yêu thương.

Nhiều người biết đến Kiên, người họa sĩ bị mắc bệnh AIDS, nhưng đã dũng cảm đứng ra ánh sáng để chống lại sự kỳ thị của dư duận. Bên cạnh những người bạn mới, giờ đây anh còn có người phụ nữ quan trọng đi cùng anh trong cuộc đời.

Họ mới chỉ kết hôn vào đầu năm, Ngân, cô gái 24 tuổi, họa sĩ thiết kế của báo Gia đình - Xã hội hạnh phúc tâm sự về sự lựa chọn của mình.

Ngân gặp Kiên lần đầu trong cuộc triển lãm đầu tiên của anh về HIV năm 2004. Ngân là học trò của bố Kiên. Ngay lần đầu gặp gỡ, cô đã thấy cảm mến chàng thanh niên gầy gò nhưng lạc quan trước khó khăn. Tuy vậy, chẳng phải tình yêu sét đánh đâu. Tình cảm của hai người tiến triển bình thường như bao đôi trai gái khác. Anh Kiên không hay nói, không dễ bộc lộ nhưng lại rất hòa đồng, dễ tiếp xúc. Đến nhà Kiên chơi, cô có nhiều dịp trò chuyện và dễ dàng chia sẻ với anh mọi chuyện. Phong cách nói chuyện hài hước, cuốn hút, yêu đời của anh luôn làm cô xua hết mọi nỗi buồn trong cuộc sống. Bên anh, cô thấy thật bình yên, nhẹ nhõm.



Vợ chồng Kiên - Ngân trong một triển lãm của Kiên.

Chính Ngân là người đã chủ động đến với Kiên. Bởi từ trước Kiên đã xác định sẽ không lấy vợ. Bản thân mang bệnh đã 12 năm, kinh tế cũng chẳng có gì lại thêm tâm lý có phần tự ti, Kiên không muốn làm khổ cho người khác. Ngân lại còn trẻ, khỏe mạnh, có học thức, trước khi đến với Kiên, cô chưa từng yêu ai cả. Nhưng chính tính cách, tấm lòng, bản chất tự nhiên trong con người Kiên đã khiến cô rung động.

Quyết định đi đến hôn nhân của cô thật tự nhiên như bao cô gái khác muốn gắn bó với người đàn ông mà mình yêu thương. Bố mẹ của Ngân đã biết Kiên và hoàn cảnh của anh từ trước. Họ rất thương Kiên, coi Kiên là người tốt, biết vượt qua hoàn cảnh nên rất tôn trọng quyết định của cô. Họ như những người bạn lớn, dặn dò cô phải có trách nhiệm trước quyết định quan trọng của cuộc đời, chín chắn trong tình cảm chứ không phải vì tuổi trẻ mà chạy theo ý thích nhất thời. Cô và gia đình hoàn toàn ổn định tâm lý khi cô bước vào chung sống cùng Kiên. Bây giờ, hai vợ chồng cô bận hơn, ít về thăm nhà ngoại. Bố mẹ thường mua quà, gọi điện dặn về nhà mà lấy.

Ngân không hiểu sao mọi người lại đặt ra nhiều câu hỏi về cuộc hôn nhân của cô đến vậy. Cũng như Kiên, Ngân quan niệm trong tình yêu không có ranh giới, khoảng cách, không nên đem chuyện bị nhiễm hay không nhiễm HIV vào trong tình yêu. Rào cản ư? Làm gì có rào cản! Chính người ta tự đặt cho mình rào cản nên mới không gỡ ra được. Chứ nếu bản thân tin vào tình cảm của chính mình sẽ thấy mọi chuyện rất đơn giản, tự nhiên.

Cả Ngân và Kiên đều theo đạo Tin lành, hai người trao nhẫn trước nhà thờ và tổ chức lễ cưới tại nhà hàng Gió Mới. Trong ngày cưới, cô dâu bé nhỏ tự nhủ: Thế là bị “tóm” rồi nhé, không chạy được nữa rồi. Nói vui thế thôi, chứ cô rất hài lòng với quyết định của bản thân. Cô không hề tiếc vì chưa từng yêu ai trước khi đến với Kiên. Cô tự nhủ, nếu không gặp được Kiên, cuộc sống của cô chắc sẽ buồn lắm, biết đâu cô lại sống một mình suốt đời. Cô cũng có người bạn yêu nhiều quá nên chai sạn, bây giờ gặp ai cũng thấy nghi ngờ, chán nản. Ngân thấy tình yêu của mình thật trọn vẹn.

Ngân rất hạnh phúc vì Kiên luôn quan tâm và chiều cô. Từ hồi còn yêu nhau, vì cô làm xa, nên hai người chẳng đi chơi với nhau thứ bảy nào. Kiên cũng chưa bao giờ nói ra câu: Anh yêu em, nhưng cô cảm nhận rõ ràng tình cảm chân thành của anh qua những hành động cử, chỉ nhỏ nhặt nhất. Lấy nhau rồi cuộc sống của hai người còn lãng mạn hơn cả lúc yêu nhau. Cả hai có cùng sở thích là yêu mùa đông, thích màu trắng và đi dưới mưa. Cô thường đi làm về muộn, có khi đến 8-9h tối mới về, anh cũng luôn đợi để cùng ăn cơm với cô. Kiên hay mua sắm đồ cho vợ từ điện thoại, đôi dép đến cả chiếc vòng đeo cổ “hay hay” mà anh vô tình nhìn thấy ở đâu đó. Chỉ có điều Kiên chẳng biết đi xe máy, nên khi nào cùng đi, vợ toàn phải chở.

Cuộc sống vợ chồng cô giản dị, gắn bó là vậy, nhưng cũng không tránh khỏi sự “thăm dò, phóng đại” của nhiều người. Khi Ngân mới lấy Kiên, nhiều người cứ thắc mặc: Tại sao lại thế? Mục đích của Ngân là gì? Thậm chí, có người còn cho rằng cô muốn nổi tiếng, muốn nhanh tiến thân. Gặp những lúc như vậy, cô không hề buồn, chỉ thấy buồn cười với sự ấu trĩ của họ, và cũng thấy mệt vì không tìm được sự đồng cảm. Dường như, một số người đã quá quen với việc toan tính nên chẳng còn tin vào tình cảm thiêng liêng của con người.



Ngân cùng các bé bị nhiễm HIV tại trung tâm số 2 Hà Tây.

Tất nhiên, cô cũng không tránh khỏi có lúc thấy lo buồn. Nhưng Ngân nghĩ cuộc sống có bao giờ trọn vẹn đâu, cũng chẳng ai nói trước được cuộc đời của mình ngày mai sẽ ra sao. Cho nên sao không phơi phới vui sống với hạnh phúc hiện tại, sống trọn vẹn yêu thương nhau với từng giây, từng phút đang trôi qua mỗi ngày. Có lần, Kiên nói với Ngân: “Anh chỉ có nỗi buồn, là khi anh ra đi, sẽ chỉ còn mình em trên căn gác của bọn mình”. Ngân trả lời: “Em không hề bận tâm về điều đó”. Cuộc sống của cô bây giờ vui và hạnh phúc nhiều hơn buồn lo, suy nghĩ.

Vợ chồng cô cũng nghĩ đến chuyện có con, nhưng chưa có điều kiện. Qua Thái Lan bây giờ phải mất đến cả chục nghìn đôla. Vật chất là một chuyện, điều hai vợ chồng quan tâm nhất là chăm lo cho đời sống tinh thần cho đứa trẻ, tạo cho em bé môi trường lành mạnh nhất để phát triển, tránh cho đứa trẻ sự cô lập và thiệt thòi.

Mọi vui buồn của Ngân bây giờ đều gắn liền với Kiên. Ngân chia sẻ cùng anh niềm đam mê hội họa, cô cảm ơn hội họa đã giúp chồng cô vượt qua những lúc bế tắc nhất, đứng vững để thực hiện những ước mơ tốt đẹp trong cuộc đời. Hiện rất nhiều người gọi điện tâm sự cùng Kiên những đau khổ của bản thân vì nghiện ngập hay nhiễm HIV. Dù vào 1 hay 2h đêm, Kiên cũng tận tình chỉ cho họ kinh nghiệm cai nghiện, uống thuốc, cũng như nghị lực để vươn lên trong cuộc sống. Cô càng thêm yêu chồng vì tầm lòng nhân hậu của anh, sự giúp đỡ vô tư, nhiệt tình và không hề vụ lợi.

Mục đích lớn nhất của vợ chồng cô hiện nay là mở triển lãm vào cuối năm để xây trường học cho những trẻ em bị nhiễm HIV/AIDS tại trung tâm số 2 Hà Tây. Bố Kiên và mẹ Ngân thường hay mua quà, giấy bút dạy các con học vẽ đều đặn mỗi tuần. Bọn trẻ rất đáng yêu nhưng tội lắm, thường chỉ sống được đến 7 tuổi nên chúng rất thương yêu nhau hơn cả anh chị em ruột. Mỗi lần lên thăm thấy thiếu một đứa lại cảm giác hụt hẫng, không yên. Do đó, vợ chồng cô đang dồn sức mở triển lãm đề tài về trẻ em dự định vào đúng ngày phòng chống AIDS-1/12 vì tình yêu đối với những đứa trẻ bất hạnh.

Câu nói của Kiên có thể thay lời kết về Ngân: “Từ ngày có Ngân, của sống của mình hạnh phúc lên rất nhiều. Mình cảm thấy những nỗ lực của bản thân được đền bù xứng đáng, củng cố cho mình niềm tin rằng cuộc đời này luôn công bằng cho những ai biết đứng dậy, chiến thắng chính bản thân mình”.

Thanh Hà(ngoisao.net)