Page 3 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 21 to 30 of 31

Thread: Một đời người - Một rừng cây

  1. #21
    Điều khác biệt giữa cát và đá</span>


    Trong những câu chuyện trên đường vượt qua sa mạc, giữa hai người đồng hành, là hai người bạn, đã nảy sinh một sự tranh cãi. Không tìm được sự thống nhất, một người, không chế ngự được cảm xúc, đã tát vào mặt người bạn của mình. Người bị tát, không nói gì, chỉ dừng lại ít phút để viết lên cát dòng chữ: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã đánh vào mặt tôi”.

    Họ tiếp tục đi.

    Thêm một chặng đường trong cuộc hành trình, họ gặp một hồ nước. Họ quyết định dừng lại để tắm. Quá mải mê với làn nước mát, một người đã bị hụt chân xuống vùng nước sâu và đang chìm dần. Chính là người đã bị bạn đánh vào mặt lúc trước. Tuy nhiên, anh đã được cứu kịp thời. Người cứu, không ai khác chính là người đã tát vào mặt bạn trong lúc giận dữ khi trước.

    Sau khi đã thật sự an toàn, người suýt chết đuối liền tìm một tảng đá, viết lên đó dòng chữ: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu tôi”.

    Rất ngạc nhiên, người đã đánh bạn hỏi: “Khi tôi đánh bạn, bạn viết lên cát, còn khi tôi cứu bạn, bạn viết lên đá. Vì sao ?”.

    Người đã viết những dòng chữ lên cát và lên đá giải đáp sự thắc mắc của bạn mình: “Khi một ai đó đánh ta, ta nên viết điều đó lên cát – nơi mà gió có thể xóa nó đi một cách dễ dàng. Nhưng khi ai đó làm một việc tốt cho ta, ta cần phải khắc ghi điều đó lên đá – nơi mà gió không bao giờ bôi xóa được”.

    Có thể bạn không nhớ đã đọc câu chuyện này ở đâu đó. Nhưng mong bạn đừng quên lời nhắn nhủ từ cốt truyện: Hãy học cách để ghi lại vết thương của bạn lên cát, song hãy khắc ghi lên đá những điều tốt đẹp bạn nhận từ cuộc đời&#33;

    <span style="color:#FF0000">(Quickinspirations)


    Kể ngàn năm cơn khát cao nguyên.......

  2. #22
    Hai viên gạch xấu xí </span>


    Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch.

    Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.

    Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

    Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao&#33;".

    "Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy 2 viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.

    "Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao" - vị sư già từ tốn.

    Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm nhưng lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là 2 viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.

    Và đôi khi, chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ.

    <span style="color:#FF0000">Unknown Author
    Kể ngàn năm cơn khát cao nguyên.......

  3. #23
    <div align="center">Một câu chuyện cảm động</span></div>

    Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tại trường tiểu học của thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. Vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp năm, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái, cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. “Teddy trông thật khó ưa.”

    Chẳng những thế, cô Thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thật rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những gì đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 nhận xét Teddy như sau: “Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan… Em là nguồn vui cho người chung quanh”. Cô giáo lớp 2 nhận xét: “Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống trong gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu”. Giáo viên lớp 3 ghi: “Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ”. Giáo viên chủ nhiệm lớp 4 nhận xét: “Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp”.

    Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những gói quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hoá. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất một vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt ít nước hoa trong chai lên cổ.

    Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: “Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa”. Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học sinh cưng nhất của cô.

    Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: “Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em”. Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng 3 trong lớp và “Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”. Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng “Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời”. Rồi bốn năm sau nữa, cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. “Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em”, nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ.

    Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra?

    Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: “Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ”. Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: “Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em.”

    <span style="color:#FF0000">(Unknown Author)
    Kể ngàn năm cơn khát cao nguyên.......

  4. #24
    <div class='quotetop'>Tr&#237;ch dẫn(tuxedo7777 &#064; Dec 14 2006, 01&#58;28 AM) [snapback]34723[/snapback]</div>
    <div align="center">Hãy học suy nghĩ bằng trái tim và hãy học cảm xúc bằng lý trí&#33; - Laphongten

    Chiến đấu với bản thân là cuộc chiến đấu phức tạp nhất
    Chiến thắng bản thân là chiến thắng huy hoàng nhất.


    Tôi không sợ khổ&#33; Tôi không sợ chết&#33; Tôi chỉ sợ không thắng nổi những phút yếu đuối của lòng tôi. Đối với tôi chiến thắng vẻ vang nhất là chiến thắng bản thân&#33; - Lênin.</span>

    <span style="color:#FF0000">(Sưu tầm)

    Cám ơn Tuxedo&#33;

    Hôm nay KTD đọc nhiều lần câu chuyện này và cảm thấy vui vì mình không phải là người hoàn toàn thất baị&#33;

    Hìhì, cuộc đời còn dài. Đường trần thênh thang rộng mở. Cớ sao mình lại buồn phiền vì những chuyện vụn vặt đã qua nhỉ?&#33;? ( Câu hỏi này cũng hơi hơi AQ &#33 .Hehe, nhưng những chuyện đã xảy ra là thuộc về quá khứ rồi. Quẳng gánh lo đi mà vui sống&#33;

    Iu TXD lắm lắm&#33;Giá như TXD là con giai thì KTD gả em gái cho TXD roaì. Hahahahaha, nhảm dễ sợ&#33;
    Sẽ tái sinh Em trong mùa trăng khác...

  5. #25
    Ấy, ấy, không sao&#33; Chị có em trai mà&#33; (Hi hi, anh chị đặt đâu, em ngồi đấy???&#33;&#33;&#33
    Kể ngàn năm cơn khát cao nguyên.......

  6. #26
    <div class='quotetop'>Tr&#237;ch dẫn(tuxedo7777 &#064; Oct 29 2007, 12&#58;55 AM) [snapback]38017[/snapback]</div>
    Ấy, ấy, không sao&#33; Chị có em trai mà&#33; (Hi hi, anh chị đặt đâu, em ngồi đấy???&#33;&#33;&#33
    [/b]
    Hahaha, nhưng em trai của chị hư như chị vậy. Em chịu ko? Em gái của chị thì rất ngoan.hichic
    Sẽ tái sinh Em trong mùa trăng khác...

  7. #27

    Join Date
    Jan 2005
    Location
    United States
    Posts
    160
    Định nghĩa thế nào thì gọi là ngoan??? hi hihi

  8. #28
    <div class='quotetop'>Tr&#237;ch dẫn(ThienTam &#064; Oct 30 2007, 07&#58;42 PM) [snapback]38063[/snapback]</div>
    Định nghĩa thế nào thì gọi là ngoan??? hi hihi
    [/b]
    Ngoan là luôn làm cho người thân an lòng về suy nghĩ và hành động của mình. Hehe, vậy em ko được xếp vào "con ngoan, trò giỏi rùi"huhuhu, hichic, oaooa...
    Sẽ tái sinh Em trong mùa trăng khác...

  9. #29
    Ồ, thế thì chị yên tâm&#33; Bố mẹ em cũng đang lo cuống lên với "suy nghĩ" và "hành động" của em đấy&#33;
    Kể ngàn năm cơn khát cao nguyên.......

  10. #30

    Join Date
    Jan 2005
    Location
    United States
    Posts
    160
    Vậy Thiện Tâm là con ngoan...vì làm gia đình rất an lòng và hành động không ai chê vào đâu được...chỉ phải tội nhỏ là hay nói dối...ha ha ha
    hi hi hi...hu hu hu
    Thiện Tâm
    ...NGOAN...sống có đạo đức

Page 3 of 4 FirstFirst 1234 LastLast

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •