Results 1 to 5 of 5

Thread: Mưa vô tình ... Và gió, gió vô tâm

  1. #1
    Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú… Vội vàng tránh… Mưa…

    Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.

    Ngoài trời, mưa vẫn mưa... như trút…

    ***

    Có hai bố con nhà nọ người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi.

    Ngoài trời, mưa vẫn mưa... không ngớt…


    ***

    Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ :

    “Anh, chị ăn bánh mì không?”

    Anh thanh niên đưa mắt liếc nhìn, cô gái khẽ gật đầu.
    “Bán cho cháu một cái. Còn bé gái, bé có ăn không ?”

    “Dạ em không !” Con bé cười nheo mắt. “Chú cũng không!” Ông bố khẽ gật đầu cười nói thay lời cám ơn.

    Người con trai rút tờ 10 nghìn “Thôi, cô khỏi trả lại”. Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền.

    Ngoài trời, mưa vẫn mưa... rả rích…

    ***

    - Này bà có cái áo mưa nào khác không?

    - Có mỗi cái đang mặc thôi!

    - Bán lại cho tôi. Tôi cho con bé mặc về không đứng đây nó ốm mất.

    - Bán thì lấy gì mà đi. Mà mua thì trả bao nhiêu?

    - Bán nhiêu thì bán.

    - Lấy 7000 nhé?

    - Cái áo rách thế mà bán 7000 à?

    - Thôi mua thì bán 5000. Không thì thôi vậy, tôi cũng chẳng muốn bán đâu
    Ông bố rút tờ 5000 đổi lấy chiếc áo mưa nhăn nheo, rách tả tơi lỗ chỗ mặc vội cho đứa con gái. Hai bố con lên xe, đứa bé núp đầu vào sau lưng bố tay vẫy chào đôi tình nhân nọ. Ông bố gồng mình phóng xe đi trong mưa gió. Bà bán bánh mì lấy tấm nilon đang bọc chiếc thúng trùm lên mình rồi đội mưa đi tiếp. Tiếng rao như nhỏ lại, cái bóng nhỏ khuất dần sau màn đêm mưa bão.

    Gió ngày càng thổi mạnh, ngoài trời mưa vẫn mưa.. trắng xóa...

    ***

    - Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ ?

    - Chắc phải một lúc nữa em à.

    - Mưa to quá!

    - Ừ!

    - Hay là anh gọi taxi cho em về trước đi. Đứng đợi như này biết đến bao giờ mới về được đến nhà.

    - “…”

    Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu.

    Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi.

    Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt…

    ***

    “Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm…”

    Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về “cẩn thận” trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt... Mưa vô tình, hay Gió... gió vô tâm...

    Ngoài trời, mưa vẫn mưa như trút.

    …Và mưa, mưa vẫn mưa không ngớt…

    …Ngoài trời, mưa vẫn mưa trắng xóa…

    …Và mưa, mưa vẫn rơi tầm tã…



    Hai người đi bên nhau
    đôi bàn tay nắm lấy nhau
    môi mỉm cười cùng nhau...
    ánh mắt người con gái
    nhìn vào cặp đôi khác
    mơ một hạnh phúc

    ánh mắt người con trai
    nhìn vào cặp đôi khác
    mơ một hạnh phúc

    đôi bàn tay khẽ rời
    bờ môi tắt nụ cười
    em - anh
    chúng ta không là Một

    "theo blog Mr. Lee "
    ...Sống trên đời phải có 1 tấm lòng... để làm gì? .... để gió cuốn đi....

  2. #2
    Mưa vô tình, và gió thật vô tâm... Giá như anh đừng quá yêu em... Giá như em biết cho nhiều hơn em nhận. Giá như em hiểu được tình yêu là hy sinh nhiều hơn là nhận... ... Thì mưa đã không vô tình và gió chẳng vô tâm...

    Có nhưng điều nhỏ bé thôi, nhưng mà sẽ làm sạn đi T/Y.

    Đọc truyện này anh thấy nhớ em quá, Giá như ... em hiểu hơn về con người anh. giá như, em đừng như vậy, giá như em mở rộng lòng mình...
    ... Em ko có lỗi, xin lỗi em, sai lầm đều là anh...
    rồi sẽ quên đựoc nhau thôi!
    ...Sống trên đời phải có 1 tấm lòng... để làm gì? .... để gió cuốn đi....

  3. #3
    <div class='quotetop'>Tr&#237;ch dẫn(niemtinvaotuonglai &#064; Jan 6 2008, 06&#58;17 PM) [snapback]39222[/snapback]</div>
    Mưa vô tình, và gió thật vô tâm... Giá như anh đừng quá yêu em... Giá như em biết cho nhiều hơn em nhận. Giá như em hiểu được tình yêu là hy sinh nhiều hơn là nhận... ... Thì mưa đã không vô tình và gió chẳng vô tâm...

    Có nhưng điều nhỏ bé thôi, nhưng mà sẽ làm sạn đi T/Y.

    Đọc truyện này anh thấy nhớ em quá, Giá như ... em hiểu hơn về con người anh. giá như, em đừng như vậy, giá như em mở rộng lòng mình...
    ... Em ko có lỗi, xin lỗi em, sai lầm đều là anh...
    rồi sẽ quên đựoc nhau thôi&#33;
    [/b]
    ... Có những cái càng cố quên lại càng nhớ á... Ngày xưa KTD cũng hay chạy trốn, vùng vẫy trong những cái gọi là quên- nhớ.Càng muốn quên lại càng nhớ. Sau này, nghiệm ra một điều: học chấp nhận, đối diện với thực tại là cách tốt nhất để vượt qua nỗi buồn...

    Luôn vui nhen&#33;
    Sẽ tái sinh Em trong mùa trăng khác...

  4. #4
    Quên rồi nhớ. Nhớ rồi quên... mọi chuyện của quá khứ coi như 1 giấc mơ. hãy để nó thành 1 kỷ niệm dù vui hay buồn.
    hiện tại đựoc bắt đầu từ quá khứ. vậy thì ngay từ bây giờ chúng ta hãy sống thật tốt, để rồi 1 ngày kia nhìn lại không cảm thấy tự hổ thẹn với bản thân&#33;
    ...Sống trên đời phải có 1 tấm lòng... để làm gì? .... để gió cuốn đi....

  5. #5
    <div class='quotetop'>Tr&#237;ch dẫn(niemtinvaotuonglai &#064; Jan 8 2008, 03&#58;22 PM) [snapback]39247[/snapback]</div>
    Quên rồi nhớ. Nhớ rồi quên... mọi chuyện của quá khứ coi như 1 giấc mơ. hãy để nó thành 1 kỷ niệm dù vui hay buồn.
    hiện tại đựoc bắt đầu từ quá khứ. vậy thì ngay từ bây giờ chúng ta hãy sống thật tốt, để rồi 1 ngày kia nhìn lại không cảm thấy tự hổ thẹn với bản thân&#33;
    [/b]
    Người ta nói rằng chỉ cần 1 phút để nhớ và một đời chưa hẳn đã quên.
    Những gì đã qua, hãy xem như đó là nhưng kỷ niệm. Cuộc đời mà... Miễn sao mình cảm thấy sống tốt, tự hào với chính bản thân mình, ....
    M thích nhất câu "hiện tại được bắt đầu từ quá khứ" Quá khứ dù có thề nào đi chăng nữa thì nó cũng đã tạo nên một phần của cuộc đời mỗi chúng ta./.
    Người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người nhất!

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •