Ngày ấy, tôi là một cô sinh viên năm thứ 4 của 1 trường ĐH. Bước vào tuổi 23, hồn nhiên, và cũng không một mảnh tình vắt vai. Một ngày đầu tháng 4, tôi quen anh qua công việc của dự án bên công ty của anh. Lúc đó tôi và mấy người bạn cùng đi làm thêm dự án cho công ty anh ngoài giờ học.
Anh - một người đàn ông lịch lãm, cao to đẹp trai. Nhưng đối với tôi, vẻ bề ngoài của anh chẳng có gì là cuốn hút cả, nếu không muốn nói là tôi còn thấy anh già và xấu nữa.
Tôi đặt công việc lên trên hết nên không quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng thật tình cờ, sau lần gặp gỡ đầu tiên, trong số tất cả những cô giá tham gia làm dự án đó, anh để ý tôi. Mãi về sau này, khi yêu nhau rồi, anh mới tiết lộ điều này cho tôi biết. Anh bảo là ngay từ lần gặp đầu tiên, anh thấy rất có cảm tình và có những ấn tượng tốt về tôi. Và khi về nhà, anh hứa với lòng là sẽ quyết tâm chinh phục tôi. Thú thật, anh yêu tôi là tình yêu sét đánh, còn tôi thì không.
Sau bao nhiêu tháng ngày chinh phục vất vả, cuối cùng tôi đã chính thức falling in love with him. Tôi yêu anh vì khi ở bên anh, anh cho tôi có cảm giác bình yên, được bảo vệ và chở che.
Tình yêu anh dành cho tôi cũng lắm sóng gió. Ngày anh yêu tôi, ở công ty anh (Anh làm ở phòng kế hoạch cho một công ty xây dựng có tiếng ở Hà Nội), có rất nhiều người ghen tị với tôi, với tình yêu mà anh dành cho tôi. Thậm chí cả những người biết về tình yêu của anh dành cho tôi, họ cũng thầm ước ao có một người đàn ông như anh (cả về mặt vật chất, sự nghiệp lẫn tính cách, ngoại hình. Nói chung là tất cả). Họ tỏ ra sống chết để có được anh. Thậm chí, họ còn muốn anh đánh đổi tôi với con gái, cháu của họ và sự nghiệp của anh. Nhưng anh đã chọn tôi và phải đánh đổi bằng sự ra đi, rời bỏ công ty đó. Anh nói với tôi rằng: Đối với anh, Em và sự nghiệp đều quan trọng, nhưng không bao giờ anh đánh đổi em để lấy sự nghiệp. Sự nghiệp thì có thể làm lại được, nhưng mất em là mất mãi mãi.
Cả đời mình, tôi sẽ không bao giờ quên được những gì lớn lao mà anh dành cho tôi cả. Tôi còn thầm cảm ơn trời, vì đã cho tôi được gặp anh, để cho tôi hiểu thế nào là hy sinh, thế nào là mất mát, thế nào là đau khổ, thế nào là hạnh phúc, và quan trọng hơn nữa, thế nào là yêu và được yêu.
Trời cũng không phụ lòng người, anh nhanh chóng có một công việc mới ngay sau khi rời chỗ làm cũ. Nhưng đây chính những ngày tháng thử thách với tôi bắt đầu. Anh phải đi làm xa tôi, anh làm ở một tỉnh khác, còn tôi thì vẫn học năm cuối cùng ĐH ở HN. Anh xa gia đình, và xa tôi để đến một nơi miền đất mới để làm việc. Tôi nhớ anh đến quay quắt, và anh cũng thế. Ngày anh rời xa HN, tôi khóc, khóc nhiều lắm. Và đã ốm 1 tuần liền. Nỗi nhớ anh cứ vây lấy tôi, làm cho tôi không thể làm được bất cứ việc gì, dù tôi biết anh đi đến cuối tuần anh lại về với tôi.
Cứ mỗi lần cuối tuần anh về, cả tôi và anh đều không muốn rời xa nhau nũa. Mỗi lần về nghỉ, xong lại phải đưa anh ra bến xe, lòng tôi trĩu nặng. Để anh lên xe, rồi tôi vội vàng quay về luôn vì tôi sợ anh và mọi người trông thấy những giọt nước mắt buồn của tôi. Tôi ước gì giá như chúng tôi không phải xa nhau nữa.
Anh làm ở chỗ làm mới đươc gần 2 tháng thì lại gặp 1 trục trặc. Lần này là do lỗi của người sếp của anh gây ra. Và anh quyết định nghỉ viêc. Ngày đó, tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp ĐH.
Sóng gió bắt đầu ập đến với tình yêu của chúng tôi.
|