Originally Posted by buoc-chan
Tôi thấy mình đã khác nhiều, tất nhiên - như một sự vận động tất yếu của cuộc sống, tôi nhìn thấy mình đã đi qua những niềm vui và nỗi buồn, những hỉ, nộ, ái, ố... với một điều an ủi rằng dù sao tôi cũng đã sống hết mình với những cảm xúc ấy. Tôi nhìn thấy tâm hồn và thể chất mình đều không còn "lành lặn". Cuộc sống đã để lại những vết thương trên thân thể, những vệt ố trong tâm hồn, cho dù chưa nhiều lắm nhưng cũng đủ để những độc tố len lỏi và xâm nhập làm loang đen những khoảng tế bào mà sức đề kháng yếu! Cũng như người đời, tôi phải chấp nhận và sống chung với những độc tố ấy, những mảng đen ấy, những bất hoàn ấy, chỉ cố gắng kìm hãm nó khỏi lan rộng và bộc phát.
Tôi luôn có một cảm giác khi bước đi giữa những hàng cây trơ trụi và hoang tàn - đó là sự yên bình và hy vọng. Cảm giác ấy như cho tôi một khả năng đặc biệt để Tôi nhìn được vào bên trong lớp vỏ ấy một sự nhẫn nại và sức sống đang kìm nén. Tuy nhiên, ta chẳng thể sống như loài thảo mộc: mỗi năm một mùa sẽ trút hết lá, trút hết những nỗi buồn, quá vãng, lo toan và cuộc sống bắt đầu trở lại đầy trẻ trung và tươi mới. Ta phải sống với tất cả những gì đã và đang có từ cuộc sống, những quá khứ, vui buồn, lầm lỗi, lo toan. Cuộc sống - dường như một cuộc hành trình mà hạnh phúc không được đặt ở đích cuối mà ta phải gom nhặt suốt chặng đường.
Lời tâm sự của anh buoc_chan em không hình dung được những gì anh đang trải qua , nhưng có thể nhận thấy một sự khao khát trút bỏ quá khứ để tìm đến một cuộc sống bình yên ,giản dị . Xin tặng anh một câu chuyện mà em rất thích , chỉ mong rằng sau khi đọc nó anh buoc_chan của chúng ta lại mỉm cười và sống lạc quan hơn một chút : ngày xưa có một ông lão nuôi một con lừa, và con lừa đó cũng sắp lên lão rồi , vì thế nó không thể thồ hàng quá nặng , hay giúp ông lão nhiều việc như xưa nữa. Một ngày kia , trên đường từ phiên chợ trở về nhà, con lừa không may bị ngã xuống một cái giếng cạn. Ông lão nghĩ bụng : cái giếng thì không thể sử dụng, con lừa thì đã già ... cả 2 đã không còn giá trị nữa ,ông quyết định sẽ lấy đất lấp luôn cái giếng cạn và cả con lừa . Con lừa hoang mang lắm, nó sợ hãi, thực sự rất muốn sống . Mỗi xẻng đất hất lên người con lừa, càng làm nó hoang mang , rồi nó cũng sẽ bị chôn sống cũng với cái giếng này thôi . Chợt nó một ý nghĩ lóe lên trong đâu nó : hãy dẫm lên trên mỗi xéng đất đó , và rồi hất xuống... đứng lên , hất xuống ... đứng lên . Thế rồi cuối cùng khi đất đầy lên đến miệng giếng , con lừa từ từ bước ra khỏi cái giếng cạn đó .
Con lừa trong câu chuyện cũng biết tự chân trọng giá trị của nó, giá trị của cuộc sống, nó biết đứng lên trước khó khăn nhờ sự lạc quan,có niềm tin vào cuộc sống . Câu chuyện ngộ ngộ này, chẳng biết có khiên cho anh buoc_chan vui vui lên chút nào không , nhưng cứ thoải mái lên anh ,nhìn nhận đánh giá quá khứ một cách đúng đắn sẽ cho ta bài học kinh nghiệm quí giá, từ đó giúp chúng ta hành động đúng trong hiện tại và tương lai. ... Chúc cho mọi điều tốt lành luôn đến với anh !
|