Con xa nhà, mỗi lần về thăm mẹ.
Mẹ im lặng khẽ vuốt tóc con thật nhẹ
Con trở mình gặp bàn tay của mẹ.
Gầy guộc, mỏng manh mà vẫn ấm áp vô cùng.
Con trở mình để thấy tóc mẹ không còn xanh
Những sợi trắng không biết giấu mình nữa.
Để nước mắt con lại mặn, mi ướt.
Chợt thấy mình sao quá đỗi vô tâm.
Có những lúc con thấy mình có lỗi.
Chạy theo những con đường mình định sẵn.
Để mẹ già cứ mãi ngóng trông theo.
Vẫn dỗ dành an ủi lúc con đau.
Cuộc đời lại có quá nhiều dông bão.
Con vấp ngã, mẹ lại nâng con dậy
Lúc mệt nhoài con tìm về bên mẹ
Mẹ mãi là một bến đỗ bình yên.
Con lại ra đi nơi thị thành xa lạ
Với người ta con mỉm cười vui vẻ.
Những món quà không ngần ngại trao tay.
Sao với mẹ,con lại quên đi như thế ?
Chốn thị thành con là người xa lạ.
Phố đông người sao con thấy vắng lặng
Xa mẹ rồi con thấy nhớ mẹ quá, mẹ ơi !
Mẹ mãi là mẹ hiền của lòng con.
|