Lời khẳng định của mẹ cứ văng vẳng bên tai Lực. Lực muốn nhảy xổ vào để tranh cãi với bà hàng xóm kia rằng tất cả đều không phải như bà ấy nói. Đó chỉ là lời đồn đại ra vào của những người hay đưa chuyện. Thế nhưng, Lực lại không có đủ can đảm, không thể nhấc nổi chân mình để vào thanh minh cùng với mẹ. Bản thân Lực biết rõ hơn ai hết, cậu đã bước vào con đường không có lối thoát. Con đường ấy đến với cậu thật bất ngờ, trong hoàn cảnh mà bản thân cậu đang rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.
Lực vẫn còn nhớ như in cái ngày em chôn sâu cuộc đời mình vào "cái chết trắng". Đó là ngày mùng một Tết năm 2003. Khoảng thời gian ấy, em chán nản với kết quả thi đại học không được như ý muốn. Em buồn vì không thực hiện ước mơ của mình, không làm cho bố mẹ tự hào về bản thân. Ba năm là học sinh tiên tiến của một trường THPT tại quê, Lực mơ ước một cuộc sống sinh viên đại học, mơ ước về tương lai. Bố làm nghề bảo vệ đền, mẹ thì buôn bán và cho thuê nhà trọ, cuộc sống cũng không khó khăn. Dẫu vậy thì niềm hy vọng về đứa con có trí thức, thành đạt vẫn luôn cháy bỏng trong tâm hồn người cha, người mẹ.
Lực rơi vào trạng thái buồn rầu, tuyệt vọng. Mọi nỗ lực học hành đều vì mẹ, vì niềm tin và niềm tự hào của mẹ nơi cậu. Cậu gắng sức ôn luyện. Thế nhưng, Lực vẫn không sao quên được những thất bại đầu đời. Lực chìm trong những cuộc vui chơi cùng bạn bè. Cho đến cái ngày định mệnh đó, một người bạn đã rủ Lực hút thử "thuốc trắng". Một lần thử, hai lần thử, nhiều lần sau đó, Lực cũng không rõ từ khi nào mình phải lệ thuộc vào nó. Không có nó thì khắp người ê ẩm, chân tay mỏi mệt, người xanh xao, và nhất là cảm giác đau đớn như bị sâu đục khoét da thịt.
Những ngày tháng ôn luyện, Lực sống khá ăn nhập với vai trò của một người con ngoan. Dù cho hàng xóm có đồn đại, nói nhiều điều không hay nhưng bà vẫn một mực tin rằng con trai bà là một người tốt. Biết Lực rất yêu thích ngành Công nghệ thông tin, thỉnh thoảng bà lại mang về nhà những chiếc máy tính cũ, để tối tối hai mẹ con lại cùng nhau ngồi sửa chúng. Những đêm ấy, với Lực thật nhiều thử thách. Ngồi sửa máy với mẹ mà mồ hôi cậu vã ra như mưa, khuôn mặt xám lại, chân tay lóng ngóng vụng về, miệng thì liên tục ngáp. Thương con, mẹ chỉ biết dìu con vào giường nằm, lấy khăn lau mặt, lau mồ hôi cho Lực. Khoảng thời gian này với Lực có thật nhiều nỗi băn khoăn, day dứt. Một bên là người mẹ, một bên là cơn đau vật vã khi thiếu thuốc. Không thể từ bỏ được "hàng trắng", nhưng cũng không đành lòng nhìn mẹ bị tổn thương, Lực sống trong sự dằn vặt của chính bản thân mình.
Kết quả cũng không phụ lòng người. Lực thi đỗ vào Trường Bách Khoa TP HCM ngành Công nghệ thông tin, hệ trung cấp. Vậy là từ nay, Lực có thể bớt đi nỗi phiền muộn vẫn chôn sâu trong lòng. Lực bắt đầu cuộc sống sinh viên, được tự do, thoải mái và sung sướng. Đó cũng là lúc mẹ Lực cảm thấy lo lắng nhất. Bà lo Lực sẽ khó khăn, không biết tự chăm sóc bản thân. Bà âm thầm tìm người mua nhà để bán, chuyển vào TP HCM sống cùng con. Chưa kịp bán thì đã bị người chồng phát hiện. Ai cũng cho bà là gàn dở, là không hay, nhưng ý bà đã quyết. Bà coi đứa con của bà hơn tất thảy mọi vật chất. Còn Lực, trong vai trò là cậu sinh viên, Lực chỉ biết "đốt tiền" vào thứ hàng trắng khủng khiếp ấy để thỏa mãn cơn thèm của mình. Ấy là từng giọt mồ hồi, nước mắt mà bố mẹ đã bỏ ra để nuôi Lực thành người, thành danh.
Tốt nghiệp với tấm bằng trung bình trong tay, Lực quyết định ra Hà Nội, trọ tại làng Triều Khúc, học tiếp lên Cao đẳng. Dù trong lòng cậu, những suy nghĩ về gia đình, về mẹ luôn xuất hiện nhưng mỗi khi lên cơn, mọi suy nghĩ, ý chí ấy đều biến mất cả. Chỉ còn lại một con người đầy ích kỉ, ham muốn, chỉ biết thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà thôi. "Đi đêm lắm có ngày gặp ma". Câu nói ấy thật không sai. Khoảng tháng 10 năm 2007, trong một lần đi mua thuốc cùng một người bạn cấp 2, do không kìm chế được cơn thèm, Lực cùng cậu bạn chích ngay trong nhà vệ sinh công cộng gần đó và bị Công an phường Trung Tự bắt giữ.
Ngày Lực thi hành án hai năm cai nghiện tại Trung tâm lao động Ba Vì, Hà Nội, bố mẹ cậu cũng đến tiễn. Đôi mắt mẹ nhìn Lực mới vững vàng làm sao, tưởng chừng rằng cho dù cả thế giới có cho rằng con có tội, nhưng với mẹ, con vẫn là đứa con ngoan thuở nào. "Mẹ em chỉ nói rằng: "Mẹ tin con không có tội", cậu tâm sự. Hai cánh cửa xe đóng sầm lại. Bánh xe bắt đầu quay. Lực dần dần cảm nhận khoảng cách xa dần với mẹ cậu. Lực loáng thoáng nghe thấy tiếng nấc của người mẹ, càng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần. Cho tới khi chỉ còn nghe tiếng dập dình, lắc lư của chiếc xe.
Không chịu được nỗi tủi hổ, bố trút cơn giận lên mẹ bằng những lời trách mắng gay gắt: "Tất cả do bà nuông chiều con quá mới ra nông nỗi này đây. Đúng là con hư tại mẹ mà. Ngày xưa người ta nói thì bà không tin, giờ thì bà đã thấy bẽ mặt chưa? Hối cũng không kịp nữa rồi. Ngẩng mặt mà nhìn ai nữa đây? Đúng là ý giời. Nó làm nhục bố mẹ nó thế này đây. Lần trước là thi trượt đại học, giờ thì nghiện ngập để phải vào tù. Tôi coi như không có đứa con này nữa. Bà muốn làm thế nào thì tùy".
Phẫn nộ và đau đớn, người mẹ đã phải nói lên tất cả: "Ông tưởng tôi không biết gì ư? Tôi đã biết nó nghiện từ lâu rồi. Chính vì thế mà tôi mới nhọc công làm mọi việc vì nó ông có biết không? Tôi là người sinh ra nó, chẳng lẽ không xót xa sao? Mua máy tính rồi thức cùng nó sửa cũng để nó ngắt dần cơn nghiện, biết nó định mang đài đi bán nhưng lại nói ngọt để nó phải mang về, biết nếu nó đi học xa thì càng khó kiểm soát hơn. Nhưng tôi cũng không nỡ nhìn nó cứ ngày ngày lầm lũi ở nhà. Chỉ khổ thân nó". Hiểu được nỗi lòng của người mẹ, bố em bảo: "Khi nào đến thăm nó, tôi sẽ cho nó biết tất cả để nó có nghị lực mà cai. Rồi gia đình lại đoàn tụ…".
Chưa kịp nói dứt lời thì mẹ cậu đã ngăn lại: "Ông đừng nói ra. Nó sẽ xấu hổ lắm. Thà rằng cứ để nó nghĩ tôi chưa biết gì, nó sẽ tự tin mà cai nghiện. Hãy để nó tin tưởng rằng dù cho cả thế giới cho rằng nó có tội, nhưng với tôi, nó vẫn mãi là đứa con ngoan, là niềm tin, là hy vọng của tôi. Hãy để nó tự tin mà nhìn tôi, để phần "người" trong nó thức tỉnh!".
Những đêm trong trại, nằm nghĩ về cuộc đời, Lực thấy mình thật đáng thương. Lực nghĩ: "Nếu như không bị bắt vào đây thì không biết bao giờ em mới thức tỉnh". Cậu nghĩ về mẹ, nghĩ về gia đình. Rồi tự nhủ mình cần phải cố gắng, phải cai nghiện tốt để trở về với gia đình, trở về làm một đứa con ngoan ngày nào, trở về để làm tròn trách nhiệm của một người con cả.
Hằng đêm, Lực luôn mơ thấy hình ảnh mẹ nắm tay cậu trên con đường về nhà. Mẹ vẫn chỉ nói có một câu mà thôi: mẹ tin con không có tội. Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Lực, những giọt nước mắt lăn dài bên khóe mắt. Đó chính là giọt nước mắt sám hối của đứa con, niềm tự hào của một người mẹ
|