Quote Originally Posted by Dungx View Post
Khi đó học lớp 9,tôi tự cho mình là sành điệu khi đó,biết đi đua xe, bụi đêm và cũng thử vài lần hít giấy bạc.Năm 1994 tôi qua Đức theo diện đoàn tụ gia đình,khi đó mới có 16 tuổi,tôi đi học nghề 3 năm,nhưng do lười học tiếng nên tôi đi làm,làm nhà hàng Việt nam chẳng cần tiếng,chỉ rửa bát thái rau thôi.làm được 2 năm tôi mua cho mình được:laptop,cell phone(Ericson T28i),quần áo toàn hàng hiệuTôi rất hạnh phúc,tôi từng nghĩ tới tương lai của mình.Năm 1999 tôi để dành được 7000 $.Lần đó là lần về chơi Việt Nam đầu tiên.Tôi được bọn bạn học cũ(khi đó là sinh viên năm 1) nhìn với cặp mắt ngưỡng mộ lắm,rồi bà con hàng xóm ai cũng nói với con họ:chúng mày cố mà được như anh D,rồi những lời tán của bọn gái đú,ca ve:anh này đẹp trai như Hàn Quốc....
Ăn chơi 3 tháng tôi quay trở lại Đức,trong túi còn 100$.Bây giờ tôi phải đối diện với cái gì? 1 thằng người nước ngoài sống nhờ trên nước Đức,đi rửa bát,ngày làm việc 12 tiếng đồng hồ,rồi những câu nói:làm nhanh lên,thái rau đi,thái thịt đi.... Khi ngồi trên máy bay qua Đức tôi đã nghĩ tới những cái đó.Đó là cái sốc đầu đời của tôi,tôi tự nghĩ,mình đâu phải là cái thăng như thế,bao nhiêu người ca ngợi mình cơ mà,tại sao mình phải đi rửa bát kia chứ?Tôi chẳng cần biết mình học hành, tài cán ra sao,lúc đó tôi chỉ biết người như tôi không làm những việc như thế.Sang tới nơi tôi không đi làm quán nữa,tôi không muốn làm thằng rửa bát.
Tiếng không biết,nghề cũng không,làm gì bây giờ?Tôi được ông anh họ giới thiệu đi làm bộ đội(lâu không biết ở VN gọi là gì nhưng bên này nói để ám chỉ bọn ăn cắp,ăn cướp).Nhưng sao tự nhiên làm được?Phải chứng minh mình làm được việc lớn,anh họ tôi bảo tôi xem hàng xóm nhà tôi có ai sắp về phép Việt Nam không?Xem họ có bao nhiêu người,nghĩa là làm thằng chỉ điểm.Để cùng nhau cướp tiền của họ.Và tôi làm được điều đó.Tôi rất hãnh diện.Bộ đội 10 thằng thì 9 thằng nghiện hút,chứng tỏ đửng cấp của mình tôi cũng phải hút,và khi hút vào tôi thấy tôi hoàn toàn được toại nguyện những mơ ước của mình.
Lúc đầu 1 tuần chỉ thứ 7,CN thôi.Sau đó tuần 3,4 lần và chỉ hút vào buổi tối.Người ta còn nói là: hút vào buổi tối sẽ khó nghiện hơn.Nhưng chỉ được vài bữa,tôi nghiện lúc nào tôi cũng không nhớ.Chỉ nhớ cái lần vật đầu tiên là ngày hôm đó,không có ai ở nhà,tôi ở 1 mình,cảm thấy như mình bị ốm,tôi nằm đắp 3 cái chăn mà vẫn rất lạnh.Khi đó ông anh họ đi về nhìn thấy nói:Mày vật rồi.lấy cho tôi 1 chút tôi hít.Anh nói:mày cai đi.Tôi cai được thật mới hay chứ,chỉ 10 ngày thoi tôi ăn ngon ngủ ngon.Tôi rất tự hào,tự nghĩ rằng:mình có bản lĩnh,cai chẳng có gì khó.Tôi vẫn ở với anh họ,sau đó thấy hút được cai được,tôi lại hút tiếp.
Tôi xin lỗi không nói tiền đâu ra mà tôi hút vì đó là nỗi nhục của tôi.Làm ăn phi pháp rồi cũng phải trả giá,anh họ tôi,các bạn hút của tôi lần lượt đi tù,còn mình tôi ở ngoài.Khi chẳng còn ai có thể chứa chấp nổi tôi nữa,mọi người(những người tôi coi là đại ca xã hội)dần dần quay lưng lại với tôi.Tôi mò về với cha mẹ mình.Lúc đó tôi thật sự nghĩ:mình phải cai nếu còn muốn sống,về 2 ngày thì tôi mang nhẫn cưới của cha mẹ đem bán(vì vàng dễ bán).Bên này khó khăn hơn Việt nam ở chỗ là không phải cái gì cũng có thể bán ngay được.2 hôm sau nữa tôi mang điện thoại thằng em trai đổi lấy hàng.Đến khi biết nhà không bán được gì nữa tôi bảo mẹ là tôi nghiện và muốn cai.Mẹ tôi nói cai đi,sau đó đưa tôi tới bác sỹ,tôi vào viện cai được 4 tuần,cai chẳng bị vật gì cả,chỉ dùng Metadol thôi,nhưng tôi không ngủ được sau đó.Về nhà tôi nghĩ có khôn hơn 1 chút,tôi biết mình chỉ là thằng nghiện đã cai thôi mà chẳng là cái đếch gì cả.Tôi đi rửa bát lại,tháng lương đầu tôi có đưa mẹ giữ.
Làm chung với tôi có anh kia nói tôi:ngu gì mà chơi Heroin cái đó nghiện vật chỉ có chết,em nghe anh dùng Cocain đi chơi thoải mái mà không bị vật đâu.Cocain bên này cho vào cái thìa 1 chút nước,và muối cho người đau dạ dầy(không biết VN gọi là gì)cho lên lửa đun,khi xôi lên thì nó sẽ cô lại thành đá.Chúng tôi gọi là đá.Cũng là chất gây nghiện dòng Benzo.Tôi được anh đó cho dùng thử.Mà quả đúng như anh đó nói:Nó không hề vật.Nhưng anh không nói cho tôi biết là:nếu đã hút chỉ 1 mồi thì không thể dừng lại được,mình cần phải có cái gì cho hãm cái cơn thèm cái đá lại,nếu không rất khó chịu.Thế là lại giấy bạc.Tới tháng thứ 3 đi làm tôi nghiện lại.Về nhà dì ruột tôi nói với tôi:Mày sao cứ làm khổ gia đình thế?Chết đi 1 lần,mọi người chỉ đau 1 lần rồi thôi,đâu cứ đẻ lúc nào cũng đau.Gia đình nói tôi tự tìm cách mà cứu bản thân,chứ nhà không còn cách nào nữa
Tôi tìm tới chương trình Methadol.thời gian đầu tôi cảm thấy hạnh phúc lắm,mình ko còn cảm giác phải lo tiền bạc thỏa mãn cơn nghiện nữa rồi,tôi thoáng nghĩ mình có thể đi làm,có tiền về Việt Nam chơi rồi.Tôi đi rửa chén cho Tây,vì quán hàng Việt Nam quanh đó không ai nhận tôi nữa.Cuối tháng lĩnh lương,tôi nghĩ mình giỏi quá,phải thưởng cho mình cái gì đó đi thôi,chẳng biết nghĩ sao tôi ra mua 1gr Cocain,nhưng hút cái đó quả là không có loại thuốc nào dã man hơn nữa,chỉ trong 2 ngày tiền trong tài khoản của tôi hết sạch 1300€,nhưng hết tiền thì thôi,tôi cũng chẳng sợ,tôi có bị vật đâu?Tôi vãn sướng cơ mà.Nhưng dùng chương trình methadol người ta sẽ thử nước tiểu bất chợt nếu phát hiện ra sẽ bắt đi cai.Tôi bị bắt đi cai ngay tháng thứ 4 dùng Methadol.Bên này nó khác Việt Nam ở chỗ cai xong hút lại cho nước tiểu dính heroin là lại vào chương trình dùng Methadol.Đi cai tôi còn nghe nsoi là dùng Subutex sướng hơn Methadol.Và tôi dùng Subutex từ năm 2008 tới nay.và từ đó tới nay tôi khong hề dùng chút Heroin nào cả.Nhưng không hiểu sao cứ có tiền trong túi là tôi lại đi mua đá,đã 1 năm nay tôi không dám đi làm vì sợ có tiền thì lại mua đá.Tôi gãy 2 cái răng hàm vì dùng đá rồi.hiện tại sức khỏe của tôi rất yếu,chẳng có bệnh tật gì nghiêm trọng cả(tôi chưa từng dùng kim tiêm và đã thử HIV thấy âm tính),nhưng nếu đi nhanh thôi cũng thở phì phò,chạy được 50m thì nôn lên nôn xuống
3 ngày tết vừa qua tâm trạng tôi vô cùng hoảng loạn,Chẳng lẽ đời tôi kết thúc như thế này sao?hàng ngày cha mẹ vẫn nuôi tôi,cứ tới 10h sáng tôi ngủ dậy đi lấy thuốc rồi về nhà nằm xem TV.Tôi cũng có ước mơ như mọi người cơ mà?Sống thế này thì chết đi cho mọi người đau 1 lần rồi thôi có lẽ đúng.Còn nếu là người mà chẳng có bạn,chẳng có niềm vui,gia đình thì nhìn mình như người xa lạ,như thế sống làm gì cho chật đất các bạn nhỉ?Cứu tôi với các bạn làm thế nào để vượt qua những lúc thế này??Tôi muốn chết mà tôi vẫn sợ chết lắm.Có lẽ tôi đã điên rồi các bạn.
Đây thực sự là bài học cho những ai đã từng hoặc chưa từng chạm tay vào ma túy!
Trước hết phải hiểu những giá trị của ta là gì! Đó là những NIỀM TIN khiến chúng ta phân biệt cái tốt với cái xấu, cái quan trọng và cái không quan trọng, cái đạo đức và cái vô đạo đức. chỉ có chính chúng ta mới xác định được những giá trị của chúng ta. Không ai có thể lựa chọn thay cho mình - dù là cha mẹ, các nhà tiên tri, các thầy giáo, các huấn luyện viên, bạn thân hay chúa trời. Những người này chỉ có thể giúp chúng ta, dạy chúng ta nhiều điều, động viên, hướng dẫn chúng ta, có ảnh hưởng đến chúng ta, yêu thương chúng ta, làm cho chúng ta sợ nhưng không một ai có thể quyết định thay chúng ta cả.

Chúng ta chỉ có thể chấp nhận hoặc chối bỏ cái gì có giá trị đối với chúng ta và cái gì là không có giá trị mà thôi.

Dungx tưởng rằng mình cũng có những giá trị nhưng lại lờ mờ và bị bẻ gãy trước những thử thách!

Dungx, và các bạn thân mến, mong các bạn kịp thời nhận biết giá trị của mình và biết nói không với ma túy!