Có phúc không biết hưởng ... quá đúng với mình luôn à ! Ngu lắm Tú ạ!
Nghe chuyện này em lại nhớ đến ông anh gần nhà em, cũng là con nuôi, nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Bố thì già yếu, bị parkinson, mẹ thì mất năm a lớp 9! Trước đây, a ngoan ngoãn và rất có hiếu, nhưng rồi cơn lốc ma túy tràn về những năm 99-2000 đã biến a thành 1 thằng nghiện, cắp cướp lừa đảo, thậm chí dí dao vào cổ bố lấy tiền mua thuốc! Những năm ấy, em cũng có chơi thử, nhưng rất may là không nghiện bởi cảm thấy quá kinh hoàng trước hình ảnh ấy, từ một người khỏe mạnh, chăm chỉ, a trở thành một thằng lưu manh hạng bét... Rồi người bố nuôi tội nghiệp ấy phải viết đơn ra phường xin cho a đi cai tập trung, rồi phải bán ngôi nhà của mình trong làng, đi tới nơi khác sống! Hình ảnh người bố già yếu, run rẩy, mang theo một ít bột đậu đi lên trại thăm con bởi nhà cũng chẳng còn gì đáng giá, nguồn thu duy nhất là lương hưu ít ỏi của ông đã thực sự làm em cảm thấy chua xót...thế mà rồi, em cũng không tránh được ma túy! Giờ đây, hình như a đang vật vờ trong một công viên nào đó, bệ rạc,tan nát, số phận em rồi cũng như vậy, nếu không thức tỉnh! Ở đời, bất hiếu là tội lớn nhất, và càng đau xót hơn khi đó lại là người con nuôi, người được cưu mang từ lúc còn thơ! Không biết người cha già của anh, với căn bệnh parkinson có thể còn sống thêm được lâu nữa không?
Anh em mình có phải ông tướng ông tượng đâu mà lấy đi nhiều nước mắt của cha mẹ thế hả mọi người?
|