truyện sáng tác - xin tặng trước món khai vị, sau này lên món chủ đạo sau.
CĂN PHÒNG BÍ MẬT
phần I: Dự báo
Chiếc xe khách dừng lại trước con ngõ nhỏ, Thục Bình xuống xe với những va li lớn nhỏ và chiếc ba lô to kếch xù trên vai, đi bộ chừng mười lăm phút thì đến khu nhà trọ nơi bà chị họ sẵn sàng tiếp nhận cô trong những ngày còn chưa xin được việc, khu nhà này 4 tầng, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng vẻ cũ kỹ thì không thể phủ nhận, thảo nào bà chị nói là tiền thuê phòng rẻ lắm, mà nơi đây lại yên tĩnh, ừ kể cũng yên tĩnh thật. Thục Bình gọi điện cho bà chị họ, vài phút sau đã chạy xuống tận nơi đón cô và không quên giới thiệu cô với ông bảo vệ
- Đây là Thục Bình, em của cháu, từ mai nó sẽ ở với cháu bác à, cháu đã trao đổi với ông chủ Trần rồi
- Ừ
Ông bảo vệ trả lời nhưng mắt vẫn dán lên tờ báo ông đang đọc, Thục Bình theo chân chị vừa đi vừa hỏi.
- Chị Kỳ Anh này, ở khu chung cư này sao vắng vẻ quá vậy
- Vắng thì càng tốt chứ sao, điều kiện như chị em mình được thuê phòng vừa rẻ, vừa rộng rãi là tốt lắm rồi, vả lại ở đây nhà ai biết nhà nấy, nên đông hay vắng thì có ảnh hưởng gì đâu.
Vừa giải thích, cô vừa dẫn Thục Bình lên đến tầng 4, trên tầng 4 có tổng cộng 5 phòng, phòng thứ nhất là phòng của 3 cô gái, sang phòng thứ hai là phòng của mình, phòng kế tiếp là phòng của một đôi vợ chồng trẻ, còn hai phòng nằm phía bên trái cầu thang chưa có người thuê, cô giới thiệu với Thục Bình như thế.
Đứng ngoài hành lang nhìn xuống, Thục Bình nhìn về phía xa xăm mơ màng nghĩ về những ngày sắp tới, mới tốt nghiệp Đại Học cô vẫn còn băn khoăn giữa việc lựa chọn thầy và thợ, vậy là cuộc sống độc lập của cô sẽ bắt đầu từ đây, cô không muốn mình trở thành gánh nặng kinh tế cho gia đình nên cuối cùng cô quyết định sẽ đi làm, có thể là làm tạm một công việc gì đó đủ để nuôi sống bản thân hoặc có thể vừa làm vừa học, cô cảm thấy khâm phục chị Kỳ Anh ở cách sống tự lập, dũng cảm, còn Thục Bình? cô vẫn là một cô gái nhút nhát, dại khờ.
Buổi tối sau khi ăn cơm và xem ti vi xong Kỳ Anh giao hẹn cho Thục Bình là phải đi ngủ trước 11 giờ và thức dậy trước 7 giờ sáng, đấy là thói quen có kỷ luật của cô, nói rồi Kỳ Anh về phòng đi ngủ, Thục Bình cũng theo chị về phòng, giường của Thục Bình là một cái giường đơn, kê cạnh cửa sổ, còn giường của Thục Bình kê ở góc đối diện, cô dặn Thục Bình rằng nếu thời tiết không nóng quá thì mở cửa sổ ra rồi bật quạt chứ đừng bật điều hòa, nằm điều hòa nhiều chẳng tốt đâu. Thục Bình ngoan ngoãn nghe theo, còn Kỳ Anh sau mấy câu chuyện vu vơ đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, Thục Bình mải mê nhìn ánh trăng ngoài đang chiếu rọi ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ vào giữa phòng cô, cô trằn trọc mãi không ngủ được nhưng vẫn cố nhắm mắt và đếm dê " một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê......"
"hí hí, há há" tiếng trẻ con cười khúc khích trong phòng, nó đang mải mê đuổi theo quả bóng lăn dưới nền nhà, đứa trẻ tầm 6 tuổi, trông mụ mẫm đáng yêu. "đừng chạy nhanh kẻo ngã cháu" một bà cụ già cầm bát cháo trên tay cầm thìa đang đuổi theo thằng bé. Thằng bé này được chiều quá, vừa ăn vừa chơi, lớn thế rồi mà còn phải chạy theo xúc cháo nữa chứ, bà cụ ôm lấy đứa cháu vào lòng hôn lên đôi má tròn bụ bẫm của nó, trên tay đứa trẻ cầm quả bóng, nó cứ hua hua trước mặt bà nó. Cảnh tượng này như diễn ra trước mắt Thục Bình, vẫn là căn phòng này, vẫn là khung cảnh này, một đêm mờ mờ ánh trăng, vậy sao lại có đứa trẻ và một bà cụ ở đây? Thục Bình choàng mở mắt, theo phản xạ cô nhìn vào chỗ hai bà cháu vừa xuất hiện lúc nãy, vẫn là ánh trăng mờ mờ chiếu trong phòng, không có đứa trẻ, không có bà cụ, nhưng quả bóng! quả bóng lúc nãy đứa trẻ đuổi theo vẫn còn nằm giữa nền nhà, Thục Bình thấy hốt hoảng, nếu lúc nãy là giấc mơ vậy tại sao vẫn còn quả bóng nằm ở đây? nếu là hiện thực vậy đứa trẻ biến đâu mất, bà cụ biến đâu mất?
- Chị Kỳ Anh! chị Kỳ Anh dậy đi, dậy đi
Thục Bình chạy đến bên giường của Kỳ Anh gọi cô dậy, Kỳ Anh hơi gắt
- Cái gì mà hốt hoảng thế, đang ngủ ngon
- Chị Kỳ Anh trong phòng mình có quả bóng, quả bóng của đứa trẻ, nhưng đứa trẻ biến mất, cả bà cụ, bà cụ
Thục Bình chỉ vào chỗ mà khi nãy cô nhìn thấy bà cụ, đứa trẻ, và quả bóng, nhưng bây giờ bỗng chẳng thấy gì nữa, đến quả bóng mà khi nãy cô chắc chắn một trăn phần trăm cô nhìn thấy trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo cũng không thấy đâu nữa, sao lại kỳ lạ như vậy? Kỳ Anh ngồi hẳn dậy nhìn theo hướng tay cô em họ đang chỉ, vẻ mặt vẫn còn hốt hoảng, cô chép miệng
- Em không ngủ được thì cũng đừng đánh thức chị vậy chứ, mai chi còn đi làm.
- Không lúc nãy em nhìn thấy có đứa trẻ con trong phòng mình, cả bà cụ, cả quả bóng, rồi.....
Kỳ Anh sờ tay lên trán Thục Bình
- Em bị làm sao à, hay là vẫn ngủ mơ? làm gì có đứa trẻ nào trong phòng mình, căn phòng này chỉ có chị và em, em hiểu chứ?
- Chị ơi nhưng em nhìn thấy thật mà, chị tin em đi, khi nãy em thấy hai bà cháu biến mất, nhưng quả bóng vẫn còn, bây giờ quả bóng cũng biến mất, hay là.......m..a..a...
Giọng Thục Bình gần như khóc, nhưng Kỳ Anh nghiêm mặt quát
- Vớ vẩn, em đừng có nhắc đến ma mãnh gì ở đây, chị ở đây đã 2 năm rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, nếu em cảm thấy không thích ở đây thì em có thể tự tìm nơi khác ở, đây là lần cuối chị nghe em nói về chuyện này, sau này nếu em còn nhắc đến ma quỷ gì trong phòng chị, chị sẽ không tha thứ nữa đâu.
Thục bình biết chị họ mình không tin lời mình nói nên có nói nữa cũng vô ích, cô chỉ biết im lặng và về lại giường của mình, nhưng cô khẳng định những gì diễn ra trước mắt cô lúc nãy là hoàn toàn có thật, không phải là ảo giác, không phải là mơ ngủ, không phải vì thần hồn át thần tính, mà hoàn toàn là sự thật. Thục Bình kéo chăn lên chùm kín đầu, cô không dám mở mắt ra vì cô sợ lại bắt gặp hai bà cháu hay quả bóng chết tiệt đấy, đằng xa xa một vài con chó sủa vu vơ như nói với nhau điều gì, gió vẫn nhè nhè đùa dỡn mấy sợi tóc vương trên trán của Thục Bình, vờn đi vờn lại cảm giác hơi nhột nhột, nhưng cô không dám nhúc nhích, "một con dê, hai con dê, ba con dê......"
Tiếng chó tru lên làm Thục Bình giật mình, hình như cô vừa chợp mắt được mấy phút, lưng cô đã lấm tấm mồ hôi vì nóng, cô kéo nhẹ cái chăn xuống ngực, mặt quay ra phía cửa sổ, tiếng hát ru ở đâu theo gió đưa đến, ban đầu còn nghe bập bõm một vài âm thanh không rõ ràng, sau rồi rõ dần rõ dần, tiếng hát giờ nghe đã rõ như ở ngay bên cạnh vậy, một bài hát kỳ lạ, giọng hát nhỏ thôi nhưng như xoáy vào tận tâm can người nghe, mang theo một cảm giác lành lạnh đến rợn người.
"N..g..h..e...o!!!!!!!!!!!" Thục Bình mở choàng mắt ra, bắt gặp một con mèo đen có đôi mắt xanh lè đang cong người, xù lông lên nhìn vào phòng của Thục Bình, "N...g..h...e...o!!!!!!!!!!!!!" tiếng kêu như gào thét, cô cảm nhận con mèo đang nhìn cái gì đó ở sau lưng cô, "nó" đang ở sau lưng cô, nhưng cô không dám quay lại để nhìn vì cô biết chắc "nó" là ai, có thể ngay sau khi cô quay lại, "nó" sẽ biến mất hoặc "nó" sẽ có một bộ mặt ghê rợn ám ảnh cô suốt đời. Con mèo vụt bỏ chạy, tim Thục Bình đập liên hồi như muốn nhảy tót ra khỏi lồng ngực, nhịp đập dồn dập, hơi thở muốn nghẹn lại, Thục Bình không dám nhúc nhích dù cô thấy gáy mình lạnh toát như có ai đó đang ở cự ly rất gần thở mạnh vào gáy, "trời ơi! mẹ ơi cứ con...." một bàn tay lạnh toát sờ vào chân cô, cô vùng vẫy, giãy dụa, đạp tung lên vừa đạp vừa gào thét "K..h...ô...n..g buông tôi ra, buông tôi ra" cô bật dậy nép sát mình vào góc tường.
Là mơ? là mơ? tất cả vừa diễn ra như một giấc mơ, chị Kỳ Anh bên giường vẫn đang ngủ, đồng hồ tíc tắc chỉ đến năm giờ, bên ngoài trời đã sáng mờ mờ
|