Phải thế chứ lị, ít nhiều thì em cũng bỏ ra chất xám của mình mà, em làm vậy là để diễn đàn mình bớt đi anh hung Núp thôi, chứ thực ra đã cất công mang truyện của mình ra đây cho anh em đọc, anh em thấy vui, thấy thích là được rồi.
tiếp phần III
Và.......đằng sau bí mật
Kỳ Anh hốt hoảng lần tới chiếc điện thoại di động, giơ lên và gọi cho cô bạn của mình, hai tay run lập cập, bỗng cánh cửa sổ bật ra "đoàng" gió bên ngoài lùa vào lạnh buốt, Kỳ Anh giật mình buông tay đánh rơi chiếc điện thoại di động xuống đất rồi văng vào gầm giường, cô sợ sệt dần dần ngồi xuống, lùa tay vào gầm giường để tìm chiếc điện thoại, nhưng gầm giường tối quá, cô quỳ hẳn xuống, đưa tay vào chầm chậm khua dưới mặt đất, tay cô chạm phải một bọc vải, "sao lại có một bọc vải trong này? có chỗ còn hơi dính dính, ướt ướt..... Kỳ Anh nghiêng mặt áp sát xuống đất để xem đó là cái gì?......... "A....A.....A....A....."
Một cánh tay bị chặt đứt, cả chân, cả đầu, tất cả các bộ phận trên cơ thể người bị chặt đứt rời và cái đầu.....cái đầu lõa xõa tóc bê bết máu........ nó mở mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cô, cái đầu dần dần nở một nụ cười nham hiểm và thì thào "nó.....là..... c..ủ..a.....t....a...o"
Trong tíc tắc, chỉ trong tích tắc thôi nhưng cũng đủ để cô tất cả. Kỳ Anh vụt bỏ chạy ra ngoài, nhưng cô cảm giác xác chết đang ở ngay sau lưng cô, Kỳ Anh cố gắng mở cửa ra nhưng tay cô ríu lại không thể nào mở nổi, cô lay thật mạnh, thật mạnh, miệng la hét, nước mắt trào ra.
Đúng lúc đó anh hàng xóm xuất hiện, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Kỳ Anh, cô đang xô mình vào cánh cửa, còn cánh cửa thì bị sợi chốt xích ở trên giữ lại, anh ta hét lớn.
- Cởi cái xích ra! cởi cái xích ra
Kỳ Anh làm theo, cánh cửa mở toang, cô vụt chạy ra ngoài nhanh đến nỗi anh hàng xóm chẳng kịp hiểu chuyện quái quỷ gì xảy ra với cô gái này.
Cô chạy một mạch như vậy ra hẳn con đường lớn, vẫy tay lên taxi, ông tài xế liếc mắt nhìn cô gái đang mặc bộ đồ ngủ, chân đi đất, tóc tai bù rù, nước mắt vòng quanh, ông lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì thế, cô?
Kỳ Anh sau mấy giấy hít thở thật sâu, cô nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh, cô trả lời hổn hển trong hởi thở
- Cháu ......... gặp chuyện ........không may
- Có cần đến đồn công an không cô?
Chắc ông ta nghĩ Kỳ Anh vừa bị cưỡng hiếp.
- Bác làm ơn cho cháu mượn điện thoại
Ông tài xế đưa điện thoại cho Kỳ Anh, cô bấm máy cho cô bạn thân, đầu dây bên kia là giọng một cô gái còn đang ngái ngủ, Kỳ Anh lên tiếng
- Kỳ Anh đây! Tớ vừa gặp ma..... cậu cho tớ đến tạm nhà cậu, ba mươi phút nữa đón tớ ở cổng nhá.
Họ trao đổi với nhau thêm một vài câu nữa, ông tài xế chỉ nghe được bập bõm, nội dung trao đổi gì đó về ma ma quỷ quỷ, điều này làm ông tò mò. Sau khi biết được địa chỉ Kỳ Anh cần đến và nhận lại điện thoại, ông hỏi
- Cô vừa gặp ma à?
Kỳ Anh bối rối nhìn ông
- Có thể, nhưng cháu..... cháu thật sự không biết......
- Gặp ở đâu?
- Trong phòng trọ
- Chỗ nào? có phải cái khu trọ nằm gần cuối ngõ lúc nãy không?
Kỳ Anh chồm hẳn người lên phía trước mở to mắt hỏi
- Sao bác biết?
Ông tài xế cười xòa
- Tôi là dân ở đây, sao mà không biết, cái khu trọ đấy có ma, nhất là ở trên tầng 4 ấy, không ai ở được lâu, con gái thì càng không ở được, con trai ý à, nghe đâu đêm toàn mơ thấy có một người con gái tìm đến và cùng giao hợp, trước đây tôi có anh bạn tính ngang ngược nên vào thuê để tìm ra sự thật, chẳng biết thực hư thế nào chỉ biết là giờ bị điên, miệng suốt ngày nhắc cô gái đến một cô gái thường tìm ông ta vào ban đêm
- Sao lại có chuyện đó hả bác?
- Hình như....... từ ngày khu trọ đó còn là khách sạn...... khách sạn Huyền Châu thì phải, có một vụ giết người kinh rợn xảy ra ở đó, người chết là một cô gái điếm...... chuyện cũng lâu rồi nên tôi không nhớ lắm.....
Thục Bình đang ngồi xắp sếp lại giấy tờ trong phòng, bỗng nghe tiếng huyên náo ở ngoài, cô mở cửa ra xem, hai y tá đang đuổi theo một người bệnh đang chạy tiến về phía Thục Bình, đó là một cô gái ....Thục Bình nhận ra ngay đó là cô gái hôm trước cùng bạn trai đến xem phòng chỗ trọ của mình, cô gái đó vừa chạy vừa la hét, bất chợt cô chạy đến nắm chặt tay Thục Bình, mắt mở to nhìn cô, ngón tay trỏ giơ lên đặt trước miệng như người ta sắp nói với nhau một điều cần giữ kín
- Nó....nó....nó ...bảo là sẽ chọn cô.....nó sẽ mang cô đi theo......
Thục Bình nhíu mày, khẽ trả lời theo phản xạ
- Ai?
- Tôi thấy nó.....nó nhiều máu lắm......nó.....nó nằm dưới gầm giường.... há....há.....há
Tay cô ta chỉ vu vơ vào một khoảng không, miệng cười ngặt nghẽo, hai y tá chạy đến kéo tay cô ta về phòng bệnh, Thục Bình hỏi một cô y tá
- Cô ta bị làm sao vậy chị?
- Chẳng biết, chiều nay vừa nhập viện, người nhà bảo mấy ngày nay cô ấy không ăn gì miệng thì nói lẩm bẩm
- Cô ta bị bệnh gì hay sao?
Cô y tá chỉ lắc đầu, tội nghiệp cô gái, lần trước Thục Bình gặp cô, cô ta hoàn toàn bình thường cơ mà, sao bây giờ lại trở nên thế này nhỉ?
Kỳ Anh đón ly nước ấm từ tay cô bạn, sau khi nghe xong câu chuyện, cô ta cũng đâm ra lo lắng, cô ta bất chợt hỏi
- Cậu vừa nói tên khách sạn là gì nhỉ?
- Huyền Châu! để làm gì?
- Tớ sẽ gọi điện cho bác tớ làm tổng biên tập một tờ báo, nếu là vụ lớn như vậy, chắc sẽ đăng báo, mà đã đăng báo thì.... biết đâu bác tớ cũng sẽ biết....
Nói rồi cô ta gọi ngay điện thoại tới nhà ông bác nọ, cô ta lại giở giọng thỏ non nhõng nhẽo để bắt ông bác tội nghiệp lục lại quá khứ tìm cho cô tất cả những gì liên quan đến vụ giết người ở khách sạn Huyền Châu. Bà của bạn Kỳ Anh lọ mọ chống gậy từ phòng đi ra, bà từ từ ngồi xuống ghế, tay mân mê một miếng trầu đưa vào miệng, Bà đã nghe được câu chuyện nãy giờ của hai cô gái, bà cất giọng trầm trầm
- Oan hồn đâu phải ai cũng nhìn thấy, đâu phải bất cứ lúc nào họ cũng cho ta thấy, khi bà thân sinh ra tôi còn sống, bà thường nói cái người mà ta không nhìn thấy ấy, nếu là chết oan thì thiêng lắm, họ muốn tìm một người khác đến thay họ để họ đi đầu thai kiếp khác, nhưng tìm được người thích hợp cũng khó, phải hợp vía, hợp tuổi, thiên thời địa lợi, mà tháng bảy âm lịch lại là tháng mà các quan ở dưới mở cửa, nên họ thường đến bắt người, bình thường ra người chết có kẻ hương khói gọi là an ủi vong hồn, còn những người chết oan mà lại lạnh lẽo nữa thì họ lại càng căm phẫn trần thế.....
Giọng của bà đều đều như người ta đọc kinh Phật, khiến Kỳ Anh đã sợ càng sợ thêm.
"r..e..e..n..g.......r..e...e..n..g" điện thoại vang lên, cô bạn chạy đến thưa máy, khuôn mặt ban đầu tươi tắn, về sau càng ngày càng đổi sắc, mấy phút trôi qua, sau khi đặt điện thoại xuống, Kỳ Anh chạy đến lo lắng hỏi
- Gì thế?
- Bác tớ bảo đúng là có một vụ giết người, cách đây 23 năm, sáng hôm đó người phục vụ phòng đến căn phòng số 405
- Là căn phòng cuối bên trái hành lang
- Ừ! họ phát hiện thấy mùi hôi thối, lật giường lên họ thấy một xác chết bị băm thành nhiều mảnh giấu dưới hộc giường đã vài ngày, nạn nhân là một cô điếm 23 tuổi, không rõ nơi cư trú, không người liên lạc, nên cảnh sát làm ngơ.......
Kỳ Anh thấy mồ hôi trên trán, trong lòng bàn tay toát ra, nhưng người vẫn lạnh toát, miệng cô lẩm bẩm " 23 năm trước...... 23 tuổi......." rồi cô thét lên "Thục Bình !!!!!!!"
9h sáng Thục Bình từ bệnh viện trở về, cơn mưa phùn hôm qua đến sáng nay đã thành trận mưa rào khá lớn, lạ thật rằm tháng 7 mà còn mưa rào, trận mưa trắng xóa nước trút xuống lòng đường, trời âm u xám xịt, cô xuống xe Bus, tay cầm cái ô chạy nhanh về nhà. Về đến khu trọ cô thấy ông bảo vệ đang gục ngủ trên bàn. "hì, ông ta ngủ gật" Thục Bình chạy nhanh lên tầng 4, bên ngoài mưa hắt ướt cả một khoảng hành lang, nước lênh láng, cô nhón chân nhẹ nhàng bước qua chỗ ướt, chợt thấy cánh cửa phòng cuối bên trái hành lang bật tung ra. "Gió mạnh quá nhỉ" không thể để nó cứ đóng vào mở ra huỳnh huỳnh thế được, cô tiến lại gần, gió bên ngoài rít lên từng trận, mưa hắt vào ướt lạnh cánh tay cô, căn phòng tối om, cánh cửa vẫn phập phù đóng mở, Thục Bình tay nắm lấy cánh cửa, bất giác cô đưa mắt vào trong căn phòng mà cô chưa bao giờ đến, một thứ ánh sáng mờ mờ hắt ra.... là cái gì vậy nhỉ? cô chậm chậm bước vào...... tiếng nước trong nhà vệ sinh chảy róc rách như có ai quên tắt vòi nước để nước chảy tran hòa, tràn cả ra ngoài, cô cúi xuống nhìn theo hướng nước chảy đến một góc trong phòng. Tim Thục Bình nhảy tót ra ngoài khi thấy ở góc tường kia...... nước loang đỏ, trên vũng nước là một bàn chân, ánh mắt Thục Bình từ từ hướng lên trên..........bàn chân.......một cái váy nhàu nát, ố vàng, và......máu...., máu từ khắp nơi rỏ xuống.... từ cánh tay...... từ ngực....... từ bụng.........từ cổ........ A..... A.....A........A......A.........
|