Có lẽ đây là những dòng tâm sự tui muốn nói với ông, nhưng chắc ông k bao giờ nghe và biết được đâu ông già ạh. Tui cũng không biết là khi tôi trút ra ở đây rồi tui có thể tiếp tục đi tiếp con đường này ko, hay tôi sẽ phải chấp nhận và đi 1 lối khác nữa.
Mình biết nhau được bao nhiêu năm rồi ông biết ko? 10 năm rồi đó, thời gian không dài nhưng cũng ko quá ngắn, biết bao kỉ niệm, buồn có, vui có. Những kí ức khi mình bên nhau, những tối ở cùng nhau. Tôi còn nhớ như in những tháng ngày mình quen nhau, những tin nhắn trò chuyện tui đều lưu giữ lại hết. Chính nhờ những điều đó mà tui mới có động lực vượt qua được khoảng thời gian trống vằng khi ông ko có ở nơi này. Tui đếm từng ngày mong chờ ông khỏe mạnh trở về. Cuối cùng kết quả là thế sao hả ông già?
Buồn nhiều hơn vui, nước mắt tui rơi nhiều hơn nụ cười. Tui thấy ông xa lạ quá, không còn là anh năm ngày nào nữa rồi. Xa lạ trong cả cách xưng hô. Đâu rồi cái từ "cô giáo" với "a5" thân quen hồi nào, trong ngôn ngữ của ông giờ chỉ có gọi tên như những người dưng xa lạ thôi sao, hay chỉ là "bà" với "tui". Lẽ nào giờ gặp tui ổng cảm thấy khó khăn mệt mỏi thế sao, tui giờ đã là người dưng bên đường không thể nói chuyện tâm sự như ngày nào nữa sao. Đi nhậu, đi chơi với đám bạn của ông thi được, còn đi với tui thì có gì đó miễn cưỡng vậy hả ông. Tui đã làm sai cái gi mà ông cứ tránh né tui. Ngày trước ông có thể dẫn tui đi bất cứ đâu với tụi bạn ông, ko 1 chút ngại ngùng hay gi hết, còn giờ thi ngươc lại. ông không muốn cho người ta biết ông đang đi với tui sao, sợ người ta biết mối quan hệ của mình hà? Ông làm cho tui có cảm giác như tui đang bị ông lợi dụng vậy đó. Khi ông cần thi tìm đến, giờ khỏe mạnh rồi thi ko cần nữa. Tôi giống như cục nợ mà ông muốn vứt bỏ nhưng bị ràng buộc 1 số thứ ko bỏ được vậy đó
Ông có biết cài ngày mà tui biết ông dính vào con đường đó tôi đã buồn thế nào không? Ngày ông nói với tui ông sẽ cố gắng bỏ và nhờ tui giúp ông vượt qua, tui đã làm hết sức mình dù rằng lúc đó tôi đang gặp ko ít khó khăn, nhưng kết quả thì ngược lại, ông nói mà ông ko làm được. Ông có biết tui đã khóc thế nào sau khi ông bỏ đi tìm đến thứ đó ko? ông có biết tui sốc cỡ nào khi vô tình chính mắt tui thấy ông chơi thứ đó ko? trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi thất vọng và ko tin rằng đó là người tui đã thương yêu bấy lâu nay. Nếu là 1 người khác có lẽ tui sẽ cao chạy xa bay, bỏ của chạy lấy ngưới, ko 1 lần quay đầu nhìn lại. Nhưng ko hỉu sao tui lại ko làm thế với ông.
Bây giờ mối quan hệ của mình là gi hả ông? Bạn hay người iu hay người dưng xa lạ không hề quen biết nhau?Sao ông lại thay đổi như thế, nếu ông ko iu tôi hay hết tình thì nói 1 tiếng, sao lại dày vò tôi kiểu thế hả? Sao cứ làm tôi phải đau lòng tổn thương vì những thái độ, cư xử của ông thế.
Ông về tui mừng biết bao, và cũng lo canh cánh trong lòng, tui sợ ông sẽ dính lại. Trực giác của tôi cho tôi biết là cái điều mà tui lo sợ đang là có thật, và những gì tôi biết và thấy cũng đã phần nào nói lên điều đó. Tôi lo lắng quan tâm ông, vậy mà ông lại như thế với tôi. Hôm qua nhìn ông tôi biết ông đang phải cố gắng rất nhiều đế vượt qua được cám dỗ đó, tôi càng thấy thương và mún cạnh bên, ko rời bỏ ông. Nhưng tôi biết bây giờ nếu tôi càng quan tâm ông thì chỉ càng làm cho ông và tui thêm xa nhau thôi nên tôi phải đành im lặng, giả như không quan tâm, để cho ông thoải mái, để ông có thể lấy lại 1 chút niềm tin ngày nào.
Hôm nay noel người ta tay trong tay đi chơi vui vẻ hanh phúc bên nhau. Còn tui, tui cũng có người iu sao tui lại phải bùn tủi cô đơn lặng lẽ 1 mình trong đêm giáng sinh thế này. Tôi ko sợ khổ,tôi có thể từ bỏ tất cả những gi tôi đang có, tôi chỉ sợ những lúc như thế này. Tôi chi sợ những lúc ông đối với tôi thế này thôi, tôi mệt mỏi lắm. Ông biết là dù ông có làm thế tôi cũng ko bỏ ông 1 mình mà, sao cứ phải đẩy tôi ra xa thế này. Ông có biết hạnh phúc của tôi chình là ông không? Ông có làm thế nào thi tình cảm tôi dành cho ông không thể phai mờ được, cũng ko đẩy tôi về phía người khác được đâu, làm thế chỉ làm cho tôi bị tổn thương nhiều thêm thôi ông già àh.
Có lẽ tôi là đứa ngu ngốc nhất mới từ bỏ mọi điều tốt đẹp để yêu ông. Có lẽ chỉ có tôi thương ông chứ ông không thương tôi. Có lẽ giờ chỉ có tôi mới còn nâng niu thứ tình cảm này thôi. Bây giờ tôi bùn lắm, rất bùn, tôi không khóc được cũng ko nói được cùng ai. Tôi chả trách ai, chỉ trách và thương bản thân mình thôi. Câu mong ông luôn khỏe mạnh, làm lại cuộc đời, tìm lại được chính mình. Cầu mong bình yên sẽ về bên tôi.
|