Đời sống) - Khi biết mình đã nghiện, tôi vô cùng hoảng sợ. Nhiều khi tần ngần đứng trước ngôi nhà của mình, tôi tự cật vấn, nhẽ nào mình sẽ mất ngôi nhà này ư? Nhìn đứa con thân yêu đang ngủ, tôi giật mình, nhẽ nào mình lại mất đứa con này ư? Và thế là, tôi quyết tâm giấu vợ con để tự mình đi cai nghiện.
TIN LIÊN QUAN



Tôi sinh năm 1972, quê ở Hưng Yên và lớn lên ở thị xã Bắc Cạn, thuộc miền núi Việt Bắc. Học xong phổ thông, tôi vào bộ đội. Những năm quân ngũ đã giúp tôi nhanh chóng trưởng thành.

Hết nghĩa vụ, rời quân ngũ, tôi có một hành trang quý giá vào đời, đó chính là sự hiểu biết và bản lĩnh của một quân nhân. Rồi tôi lấy vợ, có con cùng với công việc làm ăn tấn tới. Từ lái xe, tôi mua thêm xe và thuê người lái.

Hầu hết các tuyến đường phía Bắc, tôi đều đã từng qua. Vài năm gần đây, tôi trực tiếp quán xuyến xe khách của nhà chạy tuyến biên giới Cao Bằng.

Từ thị xã Bắc Cạn đến biên giới Cao Bằng chỉ 200km, nhưng xe của tôi cứ ngày đi, ngày về chứ không vội vàng gì. Chính thế, cách đêm, tôi lại có một đêm tự do, xa vợ con.

Người lái xe thuê cho gia đình tôi cũng tầm tuổi với tôi. Thực tình, tôi không biết anh ta nghiện ma túy từ khi nào, chỉ biết anh ta thức đêm rất giỏi và chuyện “em ún” cũng rất siêu. Cánh đàn ông vào tuổi bốn mươi đang phong độ nên tôi cũng tò mò và muốn thử cảm giác xem nó hay ho đến đâu.
Học viên Nguyễn Tam Sơn- Trung tâm Cai nghiện ma túy tự nguyện tỉnh Hòa Bình

Học viên Nguyễn Tam Sơn- Trung tâm Cai nghiện ma túy tự nguyện tỉnh Hòa Bình

Thế là tôi đã theo anh lái xe bập vào ma túy. Một hai tháng đầu, thấy người tỉnh táo, hưng phấn… làm tôi chủ quan. Tuy thời gian sử dụng ma túy mới khoảng 6 tháng, mỗi ngày mới chỉ chích từ một đến hai lần, nhưng số tiền ném vào ma túy của tôi đã lên đến hơn 20 triệu một tháng bởi lý do:

Tôi chưa biết ma túy bán ở đâu nên chưa bao giờ tự đi mua ma túy. Tất cả đều do người lái xe của tôi mua và anh ta bảo hết bao nhiêu tiền thì tôi chi bấy nhiêu.

Thế là anh ta vừa khai vống lên để kiếm chác từ việc đi mua ma túy, vừa được dùng ma túy không mất tiền từ tôi. Càng ngày tôi nghiện càng sâu và số tiền làm ăn hao đi càng lớn. Tôi lo sợ lắm khi đến hoảng loạn và luôn tìm cách lẩn khoản để che giấu sự tốn tiền bất minh của mình.

Tôi u uẩn suy nghĩ, nếu bây giờ mọi người biết mình nghiện thì sẽ ra sao đây? Vợ con có còn coi mình ra gì nữa không? Cái gia đình của tôi liệu có tồn tại được nữa không?

Đã nhiều đêm, tôi bí mật dò tìm trên mạng những địa chỉ cai nghiện nơi xa, tôi không dám hỏi ai vì còn giấu tung tích nghiện của mình. Một thời gian sau, tôi tìm được địa chỉ đến Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện ở Tiểu khu 10, phường Tân Thịnh, Tp. Hòa Bình. Và tôi quyết định tự đi cai nghiện.

Tôi tạo cớ đưa xe ô tô vào xưởng sửa chữa khoảng 10 ngày, và trong 10 ngày ấy, tôi “vào phía Nam tìm mua một chiếc xe ô tô khác”, tôi nói với vợ mình như vậy.

Cả đêm hôm trước tôi trằn trọc không sao ngủ được. Tôi không hình dung nổi nơi cai nghiện như thế nào? Tôi hoang mang, tôi muốn chạy trốn mọi người. Do mất ngủ lại lo sợ và thiếu ma túy nên tôi rất mệt.

Sáng sớm ngày 31/3/2012, sau 3 chặng xe, khoảng 15h cùng ngày, tôi tìm được đến Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện Hòa Bình. Tôi ngạc nhiên khi thấy một khuôn viên thanh bình rợp bóng cây xanh và vô cùng yên tĩnh. Tôi được mọi người tiếp đón ân cần và giúp đỡ làm thủ tục nhanh chóng.

Sau khi trình bày hoàn cảnh giấu vợ để tự nguyện đi cai ma túy của mình, tôi được người phụ trách cười hiền từ và động viên tôi cứ yên tâm, đi tắm và nghỉ ngơi đã. Tối đầu tiên trong “chuyến đi vào miền Nam tìm mua ô tô” của tôi, tôi điện cho vợ là đã vào đến Huế, đúng với lộ trình thường đi.

Việc được phép sử dụng điện thoại trong thời gian cắt cơn của tôi là do tôi đề nghị với Trung tâm, vì nếu mất liên lạc, vợ tôi sẽ nghi ngờ.

Sang ngày thứ hai, tôi bắt đầu rất mệt, nhưng được tư vấn của người phụ trách và nhất là sự giúp đỡ, chia sẻ của những bạn cai đến trước tôi, tôi thấy họ tươi tỉnh, phấn khởi nên mình cũng yên tâm phần nào.

Cai nghiện thì tôi rất quyết tâm, nhưng cứ nghĩ đến nếu vợ con biết mình mắc nghiện ma túy và đang đi cai nghiện là tôi lại giật mình, hoang mang và buồn chán. Sự chăm sóc tận tình có “chuyên môn” của người nghiện nay đã cai được, cộng với sự giúp đỡ đúng lúc của bạn cai nên tôi yên tâm. Tối hôm ấy, tôi điện báo cho vợ là mình đã “vào đến Tp. Đà Nẵng”…

Có lẽ hiểu được tâm tư của tôi và chỉ đợi đến thời điểm có thể bắt đầu nói chuyện được, người phụ trách ở đây, một Đại tá công an, ông đã từng làm phó giám thị Trại Tạm giam, đã xuất bản gần 10 đầu sách riêng, trong đó có những bài viết rất sâu về ma túy, nghiện ma túy, cai nghiện ma túy, tái sử dụng ma túy… mới chia sẻ cùng tôi.

Ông chỉ cho tôi thấy: Cái đáng mừng là tôi còn biết sợ. Sợ ma túy. Sợ mất gia đình. Sợ mất uy tín… nên đã giấu vợ con và mọi người để tự đi cai nghiện. Ông khẳng định việc cai cắt cơn của tôi hoàn toàn không khó và ở trong tầm tay của ông.

Nhưng ông nhấn mạnh, cắt cơn xong mới bắt đầu quá trình cai nghiện đầy khó khăn, gian khổ và không dễ vượt qua, nếu người nghiện và gia đình người nghiện thiếu hiểu biết và quyết tâm.

Ông bảo, không thể chỉ kêu gọi và chỉ đòi hỏi người nghiện quyết tâm vì nếu dễ dàng thì không ai gọi cái thứ gây nghiện chết người này là ma túy.

Quyết tâm của người cai nghiện chỉ trở nên mạnh mẽ, bền vững và kết quả khi cai cắt cơn xong là phải bắt đầu ngay một lộ trình cai nghiện của bản thân và người thân giúp đỡ. Nếu không, sự quyết tâm vốn rất mong manh của người nghiện lập tức đổ vỡ.

Đó chính là cái mà đa số mọi người gọi là tái nghiện. Nhưng gọi như thế là không chính xác vì họ đã cai nghiện được đâu mà gọi là tái nghiện. Họ mới chỉ cắt được cơn và quá trình cai nghiện lúc ấy mới bắt đầu. Đây chính là sự thiếu hiểu biết của chúng ta, cả người cai nghiện và người giúp đỡ người cai nghiện.

Quay lại trường hợp của tôi ông phân tích: Bên cạnh điều mừng là cái còn biết sợ của tôi (chứ đến lúc không còn biết sợ nữa thì khó khăn lắm) thì cái sự giấu vợ là vô cùng sai lầm và nguy hiểm. Nếu giấu vợ mà thành công thì còn gì bằng.

Nhưng đây là bắt đầu một quá trình gian khổ, lâu dài, rất cần được sự yêu thương, thông cảm, tận tình giúp đỡ của người thân thì mới thành công. Cạm bẫy, cái thòng lọng đang đợi tôi ngoài cửa Trung tâm. Đối tượng đầu tiên không dễ gì buông tha tôi chính là anh lái xe của tôi.

Anh ta đang sống nhờ tôi cả về bát cơm, tấm áo lẫn ma túy. Nói cách khác, tôi đang là cái mỏ “vàng” của anh ta. Ngay việc tôi đi cai, tôi cũng giấu anh ta là cho xe vào xưởng. Ý định của tôi sau khi cai về vẫn phải tiếp tục dùng anh ta một thời gian nữa, sau đó sẽ tìm lý do để thanh lý hợp đồng, tránh xa anh ta.

Nếu thôi ngay, lập tức anh ta sẽ loan tin, tôi nghiện ma túy, đây là điều tôi đang sợ nhất, giấu mọi người nhất. Thế là vì cái sợ ấy, tôi lại tiếp tục cung phụng ma túy cho anh ta và sẽ lại ngập sâu vào ma túy là điều tất yếu.

Vậy thay việc giấu vợ bằng việc chủ động nói cho vợ biết mình chớm mắc nghiện và quyết tâm cai nghiện. Khi vợ biết, cảm thông, giúp đỡ thì rõ ràng tôi yên tâm cai nghiện, yên tâm và hiên ngang xa lánh anh lái xe đã, đang và sẽ tiếp tục kéo mình vào ma túy.

Và lúc đó, tôi không phải thực hiện lịch trình “vào Nam tìm mua xe trong khoảng từ 7 – 10 ngày” nữa, mà yên tâm, phấn khởi ở lại Trung tâm có thể hàng tháng sau khi cai cắt cơn… Từ những phân tích, chia sẻ ân cần nêu trên, cái đầu tôi sáng dần và tôi quyết định nói thật cho vợ tôi biết.

Đó là vào buổi tối 05/6/2012, ngày thứ 6 tôi cai cắt cơn tại Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện Hòa Bình. Mấy lần tôi bấm số của vợ rồi lại tắt đi vì chưa đủ dũng cảm nói thật mình đang đi cai.

Nhưng những lời phân tích, động viên của ông Đại tá như một sức mạnh thôi thúc, tôi hít một hơi thật sâu, lấy can đảm nói với vợ:

“Em ơi! Anh ngàn lần xin lỗi em, con và gia đình. Anh đã trót nghiện ma túy, anh vô cùng ân hận và nói dối em để tự đi cai. Anh quyết tâm cai bằng được. Em hãy tin anh và tha thứ cho anh nhé!”

Thật không ngờ, khi tôi vừa dứt lời thì vợ tôi âu yếm nói: “Anh thân yêu ơi! Em đã biết cả rồi. Cái mùi khét mồ hôi ở quần áo của anh, em đã rất nghi. Khi anh bảo vào Nam tìm mua xe, em thấy anh rất mệt mỏi, em bảo cho người đi cùng nhưng anh không nghe, em cũng đặt dấu hỏi.

Tiền trong tài khoản ATM anh cầm, em chẳng đã rút hết và bảo khi nào anh cần, em sẽ chuyển khoản ngay là gì. Em rất mừng vì anh còn biết sợ. Anh cứ yên tâm cai nghiện nhé! Vài hôm nữa, em và con sẽ sang thăm anh!”

Nghe vợ nói thế, tôi chỉ biết khóc mà không thể nói ra lời. Ôi vợ thân yêu! Anh có lỗi với em và con nhiều lắm! Anh sẽ quyết tâm từ bỏ ma túy để về với vợ con cho ra dáng của một người chồng, người cha.

Thưa bạn đọc! Tôi quyết định viết và gửi câu chuyện này là khi tôi cai cắt cơn ở Trung tâm cai nghiện ma túy tự nguyện hòa Bình được 10 ngày. Hiện giờ, tôi vô cùng hạnh phúc khi không còn bị lệ thuộc vào ma túy, chỉ nỗi nhớ nhà là da diết.

Theo lời động viên và tư vấn của ông Đại tá, tôi đang dồn tình thương, nỗi nhớ ấy vào quyết tâm cai nghiện bằng cách tự vạch ra con đường đi một cách thật cụ thể sau khi ra khỏi Trung tâm. Tôi sẽ bàn với gia đình bán xe ô tô để thay đổi công việc, từ đó thay đổi môi trường, xa lánh ma túy.

Tôi quyết tâm làm lại cuộc đời. Tôi tin tưởng sẽ mang tiếp những thông tin tốt lành của tôi đến với bạn đọc.

Nguyễn Tam Sơn