Chương 21
Những tưởng sẽ ngủ rất ngon đêm hôm đó, nhưng tôi đã nhầm. Một vài mảng ký ức lại lần lượt ập về trong giấc mơ. Tôi không thể nào kiểm soát và sắp xếp chúng vào một trình tự hay logic nào đó. Hỗn độn và đảo lộn. Điều gì đã xảy ra trong quá khứ vậy? Nhất định có những việc đã khiến tôi hoang mang sợ hãi. Những tấm ga trắng, những đôi mắt chó, những vệt máu loang, vạt nắng chiều vàng vọt, đêm tối... Tất cả trộn với nhau thành một bức tranh chứa bao mảng màu phức tạp. Tôi đứng ở đâu, phải đi đâu, phải làm gì giữa vô vàn ngả đường sâu hun hút?
Tỉnh giấc, nhận ra mồ hôi đã ướt rượt dưới lưng. Tôi lật chăn, lao ra bàn và điên cuồng bấm điện thoại. Mẹ tôi nghe máy sau bốn hồi chuông:
- Mẹ ơi!
- Ừ!
- Ngày trước, mẹ tìm thấy xác con ở Sài Gòn đúng không? - Tôi có thể tưởng tượng được đôi mắt ngỡ ngàng hoảng hốt của mẹ khi nghe tôi hỏi.
- Con...
- Con chỉ cần mẹ trả lời đúng hay không thôi.
- Con đã nhớ ra được gì vậy? Mẹ không biết đã xảy ra chuyện gì..
- Vậy là đúng phải không mẹ?
- Tối hôm đó khi đang ăn tối, bố con nhận được điện thoại từ thành phố Hồ Chí Minh của một cô gái, cô ấy nói vô tình thấy con nằm bất động ở một góc giữa đồng cỏ, cạnh bãi rác gần nhà cô ấy.
- Một cô gái? Vậy khi vào đó đón con thì sao?
- Bố mẹ bay vào ngay đêm hôm ấy, đến địa chỉ bệnh viện cô gái cung cấp. Con lúc ấy thê thảm tới mức bố mẹ không thể nhận ra nữa. Một bên tay đầy vết rách và xước do bị đánh bằng vật cứng, mặt bầm tím, mũi bị rập, quần áo nhận lại từ bác sĩ thì lấm lem máu và rách nát. Bố mẹ không biết xã hội đen có đánh nhầm con không mà đến mức ra nông nỗi thế. Con hôn mê năm ngày thì tỉnh lại. Không hề nhớ gì trong khoảng vài năm trước đó. Bố mẹ sợ con hỗn loạn nên nói con bị tai nạn. Bác sĩ bảo con sẽ hồi phục trí nhớ dần dần. Nhưng mấy năm nay mẹ không hề thấy tiến triền. Bố mẹ cũng đã tìm đủ mọi cách, nghe lời bác sỹ tâm lý mua nhà cho con sống thoải mái mà mọi thứ không tích cực lên.
- Mẹ còn nhớ địa chỉ bệnh viện đó không?
- Nếu con đã nhớ lại được hết, thì kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra với con vậy?
- Con cũng không biết mẹ à. Nhưng có lẽ con phải vào đó một chuyến.
- Không được!
- Mẹ!
- Mẹ đã nói không được là không được.
Tôi nghe thấy tiếng Phương Anh nói vọng lại: "Mẹ, anh ấy lớn rồi, mẹ kệ đi."
Dù sao thì vé cũng đã đặt. Mẹ có ngăn cản sao cũng không được. Giữa buổi sáng hôm ấy mẹ đến nhà tôi cùng Phương Anh và Phương. Thái độ mẹ phản đối vô cùng gay gắt. Tôi cũng hiểu lí do vì sao mẹ làm vậy. Bạn cứ thử làm mẹ, nhìn con mình bị đánh thừa sống thiếu chết ở một nơi xa lạ, chắc chắn bạn không dám để con mình quay lại nơi ấy. Mẹ tôi, với bản năng bảo vệ của một người mẹ, phản ứng như vậy là không thể tránh khỏi. Nhưng tôi cũng có lí do của mình. Những ngày qua, sống chênh vênh mơ hồ, hẫng hẳn một khoảng ký ức, đôi khi tôi cảm nhận được có một bóng dáng khác ẩn hiện trong chính bản thân tôi. Từ hành động, suy nghĩ, cảm xúc, tôi đều bị ảnh hưởng bởi một linh hồn khác.
...
“Con bà có dấu hiệu tâm thần phân liệt, sống trong ký ức ảo giác của một người khác”
Tâm thần phân liệt…
Ký ức ảo giác…
Lời nói câu được câu mất của bác sĩ nói với mẹ tôi trong lúc tôi vẫn còn mê man lại vang lên. Nhưng người khác là ai? Ký ức của họ là gì? Tại sao họ chọn tôi để gửi gắm?
Tôi vào nhà vệ sinh, vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Mỗi khi nhắm mắt lại, nụ cười của Nguyên lại ẩn hiện trong trí nhớ. Nếu lúc này em ở đây, chắc chắn em sẽ mở cửa và mắng tôi: "Anh không được rửa mặt bằng nước lạnh lâu, bị cảm đấy". Nếu tôi bước ra khỏi phòng mà quên không đi dép, Nguyên sẽ quở: "Mới dậy mà đi trên nền đá hoa lạnh sẽ bị thấp khớp". Bữa ăn nếu ngâm nghê vừa ăn vừa xem phim, Nguyễn sẽ nhắc: "Đau dạ dày đấy". Tôi vẫn thường cau có bảo Nguyên: "Em nhìn đâu cũng ra bệnh nhỉ?", để nghe Nguyên đáp lại: "Đúng rồi, nhìn thấy anh là nghĩ đến bệnh điên!". Bên ngoài phòng khách, mẹ tôi và Phương Anh vẫn tranh luận việc có nên để cho tôi đi hay không. Tôi đứng trong này, nhìn mấy hình mèo Kitty dán trên bàn chải đánh răng mà tủm tỉm cười. Tôi sẽ đi, để tìm lại ký ức cho tôi, tìm lại tình yêu của em nữa.
***
Sau mấy tiếng đồng hồ tranh cãi kịch liệt mà tôi cứ ngỡ mình sẽ lỡ mất chuyến bay đã đặt vé đêm qua, thì kết quả vẫn như tôi mong muốn. Mẹ tôi đồng ý cho tôi đi sau khi Phương đề nghị: "Mai cháu có việc bay vào HCM, để cháu đi cùng Nhật."
***
Chuyến đi này sẽ trả lại cho tôi những gì, tôi cũng không biết nữa. Nhưng linh cảm giúp tôi biết rằng, đang có rất nhiều thứ chờ đợi tôi phía trước.
Phương rất ít nói, anh luôn cắm cúi vào laptop làm việc, không để ý gì đến xung quanh. Thi thoảng tôi hỏi Phương một vài câu, Phương trả lời xong lại tập trung làm việc, khác hẳn những khi ngồi cạnh Phương Anh, cố nhẹ nhàng dỗ dành để làm em tôi vui. Taxi đi đến nội bài, một vài người cấp dưới của Phương giúp tôi chuyển đồ vào phòng chờ. Tôi và Phương chọn hàng ghế cuối cùng ngồi đợi thông báo về chuyến bay. Lúc này Phương mới cất lap và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Còn tôi ngả người ra thành ghế nghỉ ngơi.
- Lần đầu tiên tôi gặp Phương Anh ở đây đấy Nhật!
- Hả? - Tôi bật người dậy khi nghe Phương thủ thỉ.
- Ừ, chính xác là ở chỗ kia! - Phương chỉ về phía lối vào.
- Em gái tôi á?
- Thế cậu nghĩ tôi đang nói ai?
- Tôi tưởng mẹ tôi giới thiệu cậu cho Phương Anh
- Đó là chuyện sau này.
- Hai người gặp nhau trước rồi, sao Phương Anh không kể gì với tôi nhỉ?
- Có lẽ Phương Anh đã quên, tôi chẳng là gì trong trí nhớ của cô ấy cả.
- Con bé vô tâm mà...
- Cũng không biết nữa, lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi như bị chuột rút vậy. Chúng tôi va nhau ở đoạn kia, khi Phương Anh mải nói chuyện điện thoại còn tôi mải tháo chiếc đồng hồ trên tay. Chúng tôi chạy nhanh lắm, nên sau khi va chạm, điện thoại của Phương Anh, đồng hồ của tôi, mỗi thứ văng đi một hướng. Tôi bất ngờ quá không kịp xử lý. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đối với tôi, tôi đoán một cô gái bình thường sẽ lao đến nhặt điện thoại, vuỗi vuỗi phủi phủi xem có xước không, sau đó quay ra quát: "Anh đi cái kiểu gì vậy hả? Mắt để sau gáy à?... bla bla". Nhưng em gái cậu lại khác, cô ấy không cần biết điện thoại cô ấy đã bay đi đâu, không cần biết người bên kia đầu dây đang chờ đợi lo lắng khi nghe thấy tiếng va đập, cô ấy nhìn khắp người tôi rồi rối rít hỏi: "Anh có sao không? Tôi xin lỗi, tôi không để ý". Rồi cô ấy cố nắn nắn hai cánh tay tôi để xem có gãy không đến khi tôi nói: "Tôi không sao, xin lỗi!". Lúc ấy Phương Anh mới tránh ra, cúi chào, xin lỗi một lần nữa rồi mới quay ra tìm điện thoại. Còn tôi, tôi bị cô ấy thu hút đến mức không hề quan tâm đến đồng hồ đeo tay nữa. Ngày hôm ấy tôi đã lái xe đi theo Phương Anh về tận nhà.
Tôi nghĩ là tôi đã yêu Phương Anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp cô ấy. Phương Anh trẻ con, sống bất cần, nhưng trong sâu thẳm, tôi nhận ra em là người con gái rất tốt.
Phương kể rất lâu... những cảm nhận của cậu ấy, nhưng tôi chỉ nhớ lại được từng đó. Câu chuyện của chúng tôi cứ kéo dài suốt chuyến bay. Đôi lúc Phương bật cười, tôi cười theo khi thấy suy nghĩ cậu ấy thật đơn giản. Tình yêu có khi bắt đầu chỉ vì ấn tượng khó quên đến thế.
- Vậy mà Phương Anh không nhận ra cậu à?
- Có lẽ là không. Khi đó tôi mặc áo khoác và có đeo kính đen nữa.
- Hôm nào thử mặc lại y nguyên bộ đồ đó xem. - Tôi trêu Phương
- Thôi, không nhớ ra càng tốt. Nhớ ra rồi em lại bắt tôi đền điện thoại thì sao? Hì.
- Thì bảo với nó là "Anh sẽ đền em cả cuộc đời này". Ha ha
- Nói vậy chắc Phương Anh treo ngược tôi lên trần nhà rồi nhổ lông nách cho tới chết quá. Hu hu
Tôi và Phương cười lớn tới mức bị tiếp viên nhắc nhở. Càng ngày tôi càng cảm thấy quý anh bạn này. Nếu như Nguyên là gió, Phương Anh là mưa, thì anh chàng Phương lại giống như một đám mây, khiến tất cả dịu mát đúng lúc. Tôi tựa đầu vào ô cửa sổ nhỏ của máy bay, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màu trắng xóa. Lại nhớ đến Nguyên. Em đang ở đâu giữa bộn bề cuộc sống? Và cũng như Phương, Phương mặc cảm rằng anh chẳng là gì trong trí nhớ của Phương Anh cả, tôi chạnh lòng. Liệu trong tâm trí Nguyên giờ đây, có tên tôi không?
Sài Gòn đón chúng tôi bằng cái nắng nóng nực dễ khiến người ta bực mình. Hà Nội cuối tháng Mười bắt đầu lạnh rồi, không giống trong này chỉ có một mùa. Phương giúp tôi gọi taxi đến khách sạn đã đặt trước. Chúng tôi khá thân mật, đến mức tài xế taxi còn hồ hởi giới thiệu cho hai thằng đàn ông này những địa điểm lý tưởng để đôi tình nhân tới thăm thú. Ở Sài Gòn, người ta không kì thị giới tính thứ ba.
- Tôi thích mở tung cửa sổ thế này này! - Phương gạt rèm cửa ra và mở chốt cửa sổ ngay khi chúng tôi bước vào phòng
- Cậu chẳng giống em gái tôi chút nào. Phương Anh thì chỉ thích đóng kín cửa và ngồi thu lu trong phòng.
- Thế à, thế thì tôi đóng ngay đây.
- Ơ điên à. Cậu cứ làm những gì cậu thích thôi.
- Thôi thích làm những gì người tôi yêu thích. - Rồi Phương đóng cửa sổ lại thật.
Tôi ngả lưng xuống giường rồi chợp mắt một lúc. Nghe loáng thoáng tiếng Phương gọi điện thoại: "Phương Anh à! Tôi và anh trai em đã vào đến nơi an toàn".
***
Sáng nhợt nhạt nắng, Huy gọi tôi tới sớm để giúp cậu ấy khiêng con chó to vào thực hành. Sáng hôm ấy tôi cũng gặp Minh. Cậu ấy vẫn thường xin thầy tôi dự thính những buổi tập dượt mổ cơ thể sống. Tính tôi thường thờ ơ với tất cả mọi thứ, cảm thấy việc gì đáng để ý mới cho vào đầu. Bình thường, tôi vẫn giúp Huy trói hai chân sau của những con chó được chọn để mổ. Nhưng hôm ấy tôi nhận ra một sự bất thường. Dễ dàng nhìn thấy bụng con chó cái được chọn hơi to so với bình thường. Những bầu vú cũng đang trong thời gian to lên vì mang thai. Tôi cởi trói, gắt Huy:
- Cậu kiểm tra kiểu gì vậy? Nó đang có thai.
- Kiểm tra đếch gì. Mổ đằng trên phổi và tim thì liên quan gì đâu. Có thai ăn càng ngon.
- Bệnh hoạn! - Minh nhìn Huy với thái độ tiêu cực.
- Ăn nói cẩn thận, đã hút thuốc lào nhờ còn ngâm nghê 2 điếu.
- Này tôi không biết ai phải ăn nói cẩn thận. Tôi đã xin phép và được dự thính những giờ học thực hành cùng lớp cậu. Còn cậu, loại người như cậu không làm bác sĩ được đâu. Bỏ đi mà thi trường khác
- Ờ, chúng mày cũng không phải chuyên gia bảo vệ động vật. Im mồm đi làm cho nhanh. Thầy giáo sắp tới rồi.
- Kiếm con khác! - Tôi kiên quyết!
- Có thai với không có thai thì khác đếch gì nhau? Rõ vớ vẩn.
Không đôi co nhiều, tôi cúi xuống cởi trói cho con chó đang bị căng chân ra trên bàn mổ. Đôi mắt nó nhìn tôi tha thiết. Giống hệt Mon, khi em sắp trút hơi thở cuối cùng. Trong lòng tôi lúc ấy, trái tim đang tự hỏi mình rằng những đôi mắt van xin này sao lại giống nhau đến vậy, chỉ có một màu xám, ánh lên chút hi vọng cuối cùng mặc dù nó biết rõ rằng nó sẽ chết. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, có biết bao bài thực hành, biết bao lớp sinh viện như tôi trưởng thành và bước vào nghề nhờ thân xác của những chú chó trên bàn mổ. Nhưng dù sao, người có đạo đức, cũng nên biết ơn và tôn trọng cống hiến của chúng. Chúng sinh ra không phải để nằm ở đây cho người ta mổ banh thân bừa phứa và rồi quẳng vào bếp thịt ăn liên hoan. Hoặc giả chúng chấp nhận hi sinh cho khoa học, thì cũng xứng đáng nhận lại được một thái độ tử tế. Con chó nằm trước mắt tôi, nó đang mang trong mình những sinh linh bé nhỏ. Những sinh linh đó cũng hơn ai hết, cần và khao khát được nhìn thấy mặt trời, được sống, chứ không phải chết thê thảm từ ngay trong bụng mẹ, sau đó sôi lục bục trong nồi, và được những cái dạ dày nhơ nhớp tiêu hóa và đào thải.
Khi tôi và Minh tháo đến cái chân cuối cùng, thì anh bạn Huy bắt đầu phản ứng:
- Mẹ kiếp, tao đếch tìm được con thay thế bây giờ. Như thế phải hoãn buổi học.
- Hoãn!
- Mày chịu trách nhiệm?
- Trách nhiệm không phải của tôi, quy định là không tìm những con chó mang bầu.
- Dm, nhảm vãi shit. Dẹp ra!
Nói xong cậu ta tiến tới giật những mảnh giây sắt mảnh bắt đầu trói bốn chân con chó lại. Lác đác một vài người bạn trong lớp cùng nhóm với Huy đến và ngăn cản tôi và Minh. Tôi gần như bất lực bởi không thể xảy ra xô xát vì lí do như thế này. Chỉ có tôi và Minh đứng về một chiến tuyến. Chúng tôi không có gì hơn ngoài lí lẽ về đạo đức. Huy vẫn nhất quyết sử dụng con chó ấy để thực hành. Tôi đang định dùng bạo lực để ngăn cản thì con chó bỗng ngóc đầu sang bên phía Huy, lấy hết sức khợp vào tay cậu ta, bằng một lực rất mạnh. Khi ấy, nó đã bị trói ba chân, chỉ còn một chân sau, bên phải, hươ mạnh, giãy giụa. Chẳng hiểu sao dây buộc mõm nó lại bị đứt dễ dàng như thế. Máu từ tay Huy bắt đầu tràn ra. Cậu ta văng tục chửi bậy và tỏ vẻ mất bình tĩnh. Đứng bên cạnh tôi, Minh chuẩn bị sẵn tinh thần ẩu đả với Huy và mấy người bạn của cậu ta. Huy nhặt ngay hòn gạch chặn chân bàn mổ và đập liên tục vào mặt con chó đáng thương đang bị trói không có khả năng chống cự. Minh và tôi ra sức ngăn cản nhưng vẫn không đỡ hết được những đòn đánh thù hằn từ phía Huy. Cả đám đông làm náo loạn một góc sân học viện. Đám bạn Huy gỡ tôi ra và can không được đánh nhau "chỉ vì một con chó". Trong lúc đó, Huy vừa trống trả Minh, vừa đập vào đầu con vật tội nghiệp kia. Một, hai, ba, bốn nhát... Minh không thể nào ngăn được con người đang hăng tiết điên cuồng đó. Một bên mặt con chó dập nát và dớm máu, miệng ngớp ngớp để thở.
Trong một phút không bình tĩnh được, tôi nhặt hòn gạch dưới chân và lao vào Huy. Không phải lí do "chỉ vì con chó", cũng không thù hằn gì nhau, lúc đó tôi chỉ muốn cho cậu ta thấy, cảm giác bị ai đó cầm gạch đập vào mặt sẽ thế nào. Huy đã thấm mệt, còn tôi thì đang khỏe, tất nhiên cậu ta sẽ bị thương nhiều hơn. Do máu ở một bên tay bị cắn chảy khá nhiều khiến Huy hoa mắt không chống cự lại được, tôi chỉ đập vài nhát cho Huy biết cảm giác thôi. Còn không đánh chết. Cậu ta còn phải sống để đền những tội ác mà cậu ta vừa gây ra. Ác giả ác báo.
Mọi thứ chỉ kết thúc khi bảo vệ vào giải quyết, tôi và Huy được đưa xuống phòng y tế băng bó vết thương. Con chó mà tôi và Minh cố gắng cứu đã chết, tất nhiên những đứa con trong bụng nó cũng chết. Những cái chết thậm chí thảm hơn cái chết trên bàn mổ, khi được gây mê - không đau đớn, không chịu đựng.
Minh bảo tôi: "Bọn mình đúng là những thằng ngược đời!"
Tôi bảo Minh: "Bọn mình là những thằng vô dụng!"
Cả tôi và Huy đều bị đình chỉ học. Vẫn nhớ thái độ đe dọa của Huy khi nhìn tôi và nói: "Rồi tao sẽ khiến mày phải trả giá, thằng chó rảnh việc!"
***
- Nhật ơi, dậy đi Nhật ơi!
Tiếng Phương gọi tôi, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt tỉnh dậy được. Tôi có cảm giác mình rơi, rơi mãi vào một cái hố sâu hun hút. Những tấm ga trắng, những đôi mắt chó, những vệt máu loang, vạt nắng chiều vàng vọt, đêm tối...
Ngày qua ngày, vẫn có những con chó chết trên bàn mổ như thế.
Những ánh mắt thành khẩn van nài trước khi chết vẫn ám ảnh tôi cho đến bây giờ.
Khi còn là sinh viên, trước mỗi buổi thực hành, tôi vẫn thường vuốt mắt các em và thì thầm: "Kiếp sau con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ngủ đi con nhé!"
Chúng hiểu đấy! Bạn hãy tin tôi. Các em sẽ ra đi rất thanh thản mà không oán trách đời!
|