Results 1 to 3 of 3

Thread: Trèo tường trốn khỏi trại cai nghiện… tìm gặp nhà báo

  1. #1

    Trèo tường trốn khỏi trại cai nghiện… tìm gặp nhà báo

    Nguyễn Hữu Nam và bố bức xúc với PV Lao Động sau khi trốn trại.
    Bỗng dưng tôi nhận được điện thoại của một người đang “trả lệnh” cai nghiện ma tuý bắt buộc ở Trại cai nghiện tỉnh Thái Nguyên. “Tôi là Nguyễn Hữu Nam mà. Nam hôm trước được các anh tặng sách ở trại cai nghiện đây!”.

    Đắng lòng thưởng tết giáo viên (Kỳ 3): 20 năm - chưa một lần thưởng tết
    Lạ kỳ về nơi có nhiều vụ án oan khuất trong lịch sử Việt Nam
    Đắng lòng thưởng tết giáo viên (Kỳ cuối): Hạnh phúc đơn sơ nhưng không dễ chạm tay
    Bắt người vô tội vạ vào... trại cai nghiện: Đã có “lệnh” thì... 1.000 năm sau nó vẫn phải vào trại cai nghiện!
    Phải nói là hết sức ngạc nhiên, vì ở trại, hút thuốc lào, thuốc lá bị cấm, sử dụng điện thoại di động càng bị cấm tuyệt đối. Nam bảo, đang từ Bắc Kạn về Phú Lương, nếu rỗi thì hẹn nhau ở cột mốc ven quốc lộ 3, cái cột ghi là còn 70km đến thị xã Bắc Kạn ý. Tôi hỏi: “Được tha trước thời hạn à?”. Nam bảo: “Em trèo tường trốn”, rồi dập máy.

    Ái ngại đi gặp một người trốn trại cai nghiện, hẹn gặp mình như thổ phỉ “hội quân” nhau dọc đường rừng thiên lý, tôi đã phải gọi cho nhiều người để dò la thêm tin tức, từ trưởng xóm nơi Nam sống, công an viên phụ trách cái xóm đó, người đã đưa lực lượng vào “mời” Nam đi lên xã, rồi “áp chế” đưa vào thẳng trại cai nghiện.

    Tôi đến thẳng trụ sở, không gặp, rồi gọi điện nói về việc Nam đào thoát khỏi trại cai nghiện với anh Thượng - Trưởng công an xã Phấn Mễ. Anh Thượng bắt máy, anh biết rõ Nam trốn trại.

    Trung tâm cai nghiện (trại) dĩ nhiên là càng biết rõ hơn, họ chỉ gọi điện cho Nam bảo quay về cai tiếp đi, chứ nếu trốn thì 2-3 năm nữa họ lại... tóm vào cai đấy. Mãi, lâu lắm, họ mới cử nhân viên đến nhà Nam hỏi han vài câu lấy lệ rồi vui vẻ ra... về.

    Không một ai hành động gì cho ra hồn, cho nó giống với sự tưởng tượng của tôi khi cơ quan chức năng cưỡng chế đưa người đi cai, quản lý chặt đến mức mỗi tháng gia đình chỉ được gặp/ tiếp tế 1 lần vào ngày 15 và trước khi gặp, đồ đạc bị khám, điện thoại bị giấu vào một cái tủ riêng.


    Nguyễn Hữu Nam sau khi trốn trại vẫn lao động bình thường tại nhà. Ảnh: Doãn Hoàng.
    Lúc đi gặp Nam, tôi đã nghĩ đến sự trầm trọng của việc mình gặp kẻ đào tẩu phi pháp, mình không báo cáo ai thì thành ra mắc tội “không tố giác tội phạm”.

    Nhưng sau các cuộc điện thoại, các cuộc gặp gỡ kia, thú thật tôi hơi ê chề cho sự tử tế của mình. Tôi càng thấm thía hơn cảm giác về cả hệ thống cái việc cưỡng chế bà con đi cai nghiện rất hình thức, được chăng hay chớ, quan liêu, vô lối, coi thường các giá trị thuộc về phẩm giá con người.

    Quan liêu, vô lối…

    Tôi gặp Nam ở một khu liên hiệp các loại lò gạch xa xôi thuộc xóm Bún 2 (xã Phấn Mễ, huyện Phú Lương). Tôi, Nam và bố đẻ anh ta là ông Nguyễn Huy Thâu ngoại bảy chục tuổi, thản nhiên ngồi trà thuốc. Bên cạnh là các chiến sĩ cảnh sát trại giam mặc quân phục đàng hoàng, đang quản lý phạm nhân lao động làm gạch.

    Hỏi: Anh Nam trốn kiểu gì? Trả lời: “Giờ lao động là em lừa lừa nhảy tường ra thôi. Chạy thục mạng, rồi gọi taxi về nhà mình. Về em lại làm gạch. Thời gian họ bắt oan em đi cai, em hỏng mất hai lò gạch, thiệt hại hàng trăm triệu đồng, em ức lắm. Em trốn về, có một cán bộ quản lý gọi điện thoại bảo quay lại trại đi. Rồi lãnh đạo trại cũng có cử người về khuyên giải, nhưng em kệ”.

    Hỏi tiếp: Bằng chứng nào anh nói là ở thời điểm bị bắt đi cai, anh không nghiện nữa đã lâu? Trả lời: “Anh đọc đơn kiến nghị của gia đình em đi, đầy đủ hết, cán bộ cũng nhận đơn đủ cả rồi. Vì nữa (lúc bức xúc, Nam xưng “tôi”): Không bao giờ người ta gọi tôi ra xã để kiểm tra hay có bất cứ một bằng chứng nào để chứng minh là tôi có nghiện cả. Mà tôi mua thuốc về cai tại gia đình thì tốn đến mấy chục triệu đồng. Tôi cai nghiện thành công hẳn hoi. Tôi gây dựng cả cơ nghiệp này mà. Thế rồi họ vẫn bắt đi!”.

    Bố Nam đỡ lời: “Tết Giáp Ngọ này là 74 tuổi rồi. Tôi có 9 người con. Nam là thứ 5, nó nghiện lâu rồi, cai đủ các loại thuốc. Về sau nghe tin là thuốc của ông Nguyễn Phú Kiều cai tốt, tôi đi mua, xuống đến nơi thì họ bảo thuốc đắt lắm, hơn 30 triệu mới được 1 liều cơ. Phải nhờ anh em hàng xóm, bạn bè giúp cho mới mua được 1 liều.

    Nhưng cai thì tốt lắm. Cai được một cái thì ông Kiều lên thăm. Ông Khải - Chi cục trưởng Chi cục Phòng, chống tệ nạn xã hội của tỉnh Thái Nguyên - lên thăm. Phó Chủ tịch UBND xã Phấn Mễ vào thăm. Các bác ấy còn cho thằng Nam này cân đường, hộp sữa để động viên và bảo “cai được rồi” mà.

    Hỏi: Bằng chứng nào ông và Nam khẳng định là trước khi bị bắt đi cai ở trại thì anh Nam đã không còn nghiện ma tuý nữa? Bố Nam: “Bằng chứng của tôi, tất cả xóm làng biết là tôi phải đưa nó vào góc rừng núi này để cai nghiện đây. Xác nhận của trưởng xóm Bún 2 - bà Nguyễn Thị Hương - vào đơn kiến nghị của gia đình là Nam “khoẻ mạnh và lao động tốt tại gia đình” đây này”.

    Nam: “Nhưng, theo như hồ sơ ở trong trại đang giữ, thì cán bộ họ nói là họ bắt được quả tang tôi sử dụng ma tuý hôm đầu tháng 10 năm ngoái (2013) ở ngoài phường Tân Long (thành phố Thái Nguyên) cơ. Họ thêm vào (cái chi tiết đó) thì phải. Họ chỉ nói thế thôi, chứ có bắt được mình sử dụng ma tuý bao giờ đâu. Mình có sử dụng đâu mà bắt được. Suốt mấy tháng trời cai nghiện, tôi không có đi đâu cả. Đến đưa con đi học cũng không”.

    Thế thì cho đến giờ, anh và gia đình bức xúc nhất chuyện gì? Nam: “Tôi uất lắm, tôi đã kiên trì, đã quyết tâm cai như thế, đã thành công như thế, giờ họ bắt đi cai thì thấy thất vọng và chán chường lắm, vì tức nên mình bỏ, trèo tường bỏ trốn chứ”.

    Theo anh, tại sao họ lại “bịa” ra chi tiết anh có sử dụng ma tuý và bị bắt quả tang? Nam trả lời: “Chả biết được. Hình như là bắt cho nó đủ “chỉ tiêu” số người quy định hay sao ấy. Tôi vào trại, anh em trong đó cũng cho biết như vậy. Khi xét nghiệm nước tiểu của tôi trong trại, cả mấy lần đều âm tính với ma tuý. Có buổi 3 người âm tính luôn. Việc xét nghiệm ấy có sự chứng kiến của cán bộ, bác sĩ, cả công an và nhiều học viên nữa. Nhưng họ không cho chúng tôi cầm tờ kết quả, cũng không cho chúng tôi về, mà cứ thế nhốt”.

    Tôi hỏi lại, anh trả lời câu này và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về tính chính xác của câu trả lời: Năm ngoái (2013) và cả 5 năm gần đây, có lần nào anh bị bắt quả tang khi sử dụng ma tuý mà anh ký vào biên bản không? Nam: “Không một lần nào! Chỉ có lần họ động viên tôi ký vào văn bản là tôi có nghiện ma tuý, tôi ký duy nhất một chữ vào năm 2006”.

    Bằng chứng về những “hồ sơ ảo”


    Báo cáo của Sở LĐTBXH tỉnh Thái Nguyên về sự việc do Báo Lao Động nêu. Ảnh: Doãn Hoàng
    Phóng viên Báo Lao Động đã lên UBND xã Phấn Mễ, đã gặp trực tiếp rồi thêm hàng chục lần liên lạc với ông Hùng - Giám đốc trại cai nghiện, với lãnh đạo Sở LĐTBXH Thái Nguyên, với các đồng chí công an trực tiếp lập và lưu giữ hồ sơ... nhưng đến giờ phút này, chúng tôi vẫn chưa có cách nào “sờ” được vào hồ sơ đưa các đối tượng bị đưa đi cai nghiện bắt buộc kể trên. Gia đình các đối tượng làm đơn, cầm đơn đến gặp trực tiếp các cán bộ giữ hồ sơ nhiều lần, nhưng cũng chưa ai được sờ vào... bí mật ấy!

    Tuy nhiên, với thái độ có văn hoá và trách nhiệm nhất, ông Dương Ngọc Khải - Chi cục trưởng Chi cục Phòng, chống tệ nạn xã hội Thái Nguyên - đã trao đổi và vào trại lục tìm hồ sơ, trả lời chúng tôi rất rõ ràng. Hiện nay, ông Khải đã có công văn gửi và cử cán bộ đến gặp một loạt các cơ quan hữu trách để xác minh, báo cáo Giám đốc Sở LĐTBXH Thái Nguyên trước ngày 25.1.2014, đồng thời trả lời Báo Lao Động và gia đình các đối tượng về tính xác thực của hồ sơ và sự hợp pháp của việc đưa các công dân kia đi cai nghiện.

    Ông Khải cho biết: Hồ sơ của anh Nam lưu ở trại phản ánh, Nam “khai” có mua và sử dụng ma tuý vào tháng 10.2013(?). Biên bản ấy ở dạng lấy lời khai của Nam (dòng thứ 6 từ dưới lên, ở trang 2). Ông Khải đặt vấn đề về tính khách quan của biên bản này (nhất là khi mà Nam khẳng định không sử dụng, không bị bắt quả tang sử dụng ma tuý, 7 năm nay không ký vào bất cứ văn bản nào).

    Chi tiết đặc biệt đáng lưu ý nữa: Chữ ký của Nam ở đó là chữ ký... photo, còn chữ ký của các cán bộ lấy lời khai thì là chữ ký thật, chữ ký "tươi" (ông Thượng - Trưởng Công an xã Phấn Mễ - có ký). Đáng nghi ngờ hơn, là hồ sơ đưa anh Trung (nhân vật bị bắt “oan” trong kỳ 1 phóng sự này) đi cai nghiện bắt buộc lại còn không có cả chữ ký photo của Trung.

    Theo ông Khải, biên bản xét nghiệm Trung được lập vào thời gian rất đáng nghi ngờ: Hơn 6 giờ sáng(!), chỉ có các ông Thuấn, ông Trường (trưởng, phó công an) và ông Khiêm (trạm y tế) thị trấn Sông Cầu ký. Hoàn toàn không có chữ ký của Trung. Lãnh đạo Công an thị trấn Sông Cầu cũng bước đầu thừa nhận với PV Báo Lao Động về việc không có chữ ký của Trung trong “hồ sơ ảo” kể trên, cũng như những sai lầm trong việc dùng hồ sơ cũ, đưa người đã cai nghiện thành công tiếp tục... nhập trại.

    Nếu hồ sơ kể trên được hội đồng tư vấn cấp huyện (với bao nhiêu là ban bệ) coi là bằng chứng đủ để đưa Trung đi cai nghiện, thì một ngày nào đó, họ hoàn toàn có quyền để đưa tôi (nhà báo) và ông Khải (Chi cục trưởng) đi... cai nghiện ma tuý bắt buộc, mà không cần chúng tôi phải ký xác nhận của chúng tôi! Tôi và ông Khải cùng thở dài ngán ngẩm.

    Câu hỏi đặt ra là: Vì sao các ông, bà chủ tịch huyện kia lại dễ dàng ký quyết định đưa người không nghiện vào trung tâm cai nghiện bắt buộc một cách “hà khắc” như thế?

    http://laodong.com.vn/phong-su/treo-...bao-174720.bld

  2. #2
    Chuyện không thể hình dung kể trên cứ dần hiện ra, ngày một thêm rõ ràng và bi phẫn. Người ta ra quyết định sẵn, “dụ” người đi lên công an xã, thị trấn làm việc rồi cho “dông” thẳng vào trung tâm giáo dục và lao động xã hội (gọi tắt là Trại cai nghiện).

    “Đối tượng” bị cưỡng chế đi cai, bất biết lúc đó anh ta có nghiện ma túy hay không. Dùng que thử nước tiểu thì cơ bản sẽ biết họ “âm” hay “dương” tính với ma túy, nhưng người ta cũng không thèm dùng phương pháp này. Vào đến trại rồi, cán bộ trại thử thì mới tá hỏa “các ông nghiện” toàn âm tính với ma túy.

    Thôi thì khỏi cần cắt cơn, cho sang khu quản lý, lao động, cách ly khỏi cộng đồng ít nhất là… 1 năm. Gia đình và các đối tượng rầm rĩ kêu oan lên các cấp, đến hỏi trưởng công an xã, thị trấn sở tại, thì họ bảo: “Nghiện hay không nghiện thì cũng cứ đi 1 năm rồi về!”.

    Nhà báo đến chất vấn, thì các đồng chí ấy bảo: UBND huyện ra quyết định đưa “thằng ấy” đi cai, chúng tôi chỉ biết chấp hành đưa vào… trại thôi. Nếu “thằng ấy” mà tự cai ở nhà hay ở đâu đó được rồi, thì nó phải báo với chúng tôi để (theo quy định) 3 năm liền chúng tôi đi thử ít nhất 3 lần nước tiểu của nó, nếu “âm tính” cả thì mới đề nghị hội đồng của huyện, của tỉnh xét đưa nó vào danh sách đã… hoàn lương (hết nghiện ma túy) chứ?


    Chị Đinh Thị Giang - vợ anh Trung - vô cùng bức xúc.
    Còn về phía công an xã, thị trấn chúng tôi thì chưa bao giờ… tự xét nghiệm hoặc đưa một ai ra khỏi danh sách nghiện cả. Đã có lệnh đi cai của huyện thì nó chưa “có dịp” đi năm nay, cứ “nợ” lệnh đó, một nghìn năm sau nó vẫn phải đi… “trại” ấy mà.

    Thưa quý độc giả. Có ai đọc những dòng trên mà không nghi ngờ về tính xác thực của các cuộc đối thoại đau đớn, chua xót và vô trách nhiệm kể trên của đồng chí cán bộ cơ sở trong ứng xử với người từng trót nghiện ma túy và thân nhân của họ không? Xin thưa, đó là những gì chúng tôi ghi âm, ghi hình, trong các cuộc phỏng vấn chính thức, tại trụ sở của các cán bộ có trách nhiệm.

    Với cung cách quản lý cẩu thả và coi thường “đối tượng” như thế, thì thử hỏi làm sao tránh được oan ức cho những người không nghiện mà bị bắt/ cưỡng chế đi cai ở trại cai nghiện?

    Trong cuộc trả lời phỏng vấn Báo Lao Động tại trụ sở Công an thị trấn Sông Cầu, huyện Đồng Hỷ (tỉnh Thái Nguyên), đồng chí Trưởng Công an Vũ Văn Thuấn đã nói như vậy. Theo điều tra của chúng tôi, câu nói rất đời thường này đã phản ánh rất đúng bản chất vấn đề, bản chất của quy trình và thái độ của không ít cán bộ khi “bắt” người đi cai nghiện. Bắt - đôi khi như bắt gà từ chuồng nọ sang chuồng kia thôi.


    Bà Diệu - mẹ Phạm Đức Trung - đi kiện khắp nơi vì cho rằng con mình không nghiện ma túy mà bị bắt đi cai 1 năm.
    Anh Thuấn giải thích rất từ tốn: Chúng tôi đưa anh Trung (đối tượng từng nghiện ma túy, người được gia đình, lãnh đạo thôn có đơn xác nhận đã cai nghiện thành công suốt 7 năm qua, nay bỗng bị cưỡng chế đi “quản thúc” ở trại cai nghiện 1 năm, gia đình đang khiếu kiện khắp nơi) vào trại cai nghiện là theo quyết định của UBND huyện Đồng Hỷ, do đồng chí Chủ tịch đã ký từ trước đó. Chúng tôi chỉ biết chấp hành.

    Mời anh Trung lên và… đưa vào. Cùng ngày, trao đổi với PV Lao Động, bà Nguyễn Thị Hằng - Giám đốc Sở LĐTBXH tỉnh Thái Nguyên - cũng rành mạch lắm: Bên công an đưa đối tượng vào và chúng tôi quản lý, cắt cơn, giáo dục, bắt lao động, hết thời hạn của quyết định kể trên thì đưa đối tượng… ra ngoài. Cái chuyện “bắt oan” không liên quan gì đến ngành LĐTBXH ư?

    Quay về với Công an Sông Cầu. Khi được hỏi: Anh có biết đối tượng Trung còn nghiện hay đã hết nghiện không, các anh có xét nghiệm nước tiểu hay làm gì đó để chứng minh anh ta còn nghiện ma túy ở thời điểm bị “bắt” đi cai không(?), Trưởng công an Thuấn ba lần lảng tránh: Cái hồ sơ đó do anh Trường - cán bộ làm về đối tượng nghiện của công an thị trấn chúng tôi - đang giữ, anh ấy có vợ bị ung thư đang xin nghỉ, tôi không có chìa khóa tủ hồ sơ.

    Đến khi chúng tôi khẳng định: Giám đốc Trung tâm Giáo dục và Lao động xã hội tỉnh Thái Nguyên - ông Lê Đức Hùng - đã cho biết, khi vào trại, anh Trung đã được thử và cho kết quả âm tính (không nghiện) với ma túy. Gia đình còn giữ được cuống giấy xét nghiệm (sau khi nộp cho cán bộ) ở Trung tâm Y tế huyện, nói rằng anh Trung âm tính với ma túy… - thì bấy giờ ông Thuấn mới thú nhận: Ông trực tiếp bảo anh Trung lên xã rồi đưa thẳng vào trung tâm, không xét nghiệm gì cả.

    Quan điểm của ông Thuấn rất thẳng thắn: UBND huyện, đồng chí Chủ tịch đã ký quyết định đưa Trung đi cai nghiện bắt buộc thì dĩ nhiên công an sẽ đưa Trung vào trại. “Lệnh” (quyết định) này “treo” từ lâu, sớm muộn Trung cũng phải “trả lệnh”, dù không đi năm nay thì 1.000 năm nữa cũng vẫn cứ phải đi!

    Mà trước đó anh Trung bị gọi lên, anh ta đã trình bày rất nhiều rằng mình đã cai nghiện, anh còn van xin được hoãn thi hành quyết định 1 năm rồi, hoãn đến năm 2013 thì phải đi thôi. Ông Thuấn cũng không quên tiết lộ, nhiều cán bộ có chức vụ tương tự ông Thuấn trong loạt phóng sự này cũng tiết lộ như vầy: Cấp trên giao “chỉ tiêu” rồi, thị trấn có 32 đối tượng nghiện có hồ sơ, thì mỗi năm phải có ít nhất 4 “thằng” đi vào trại để cai, năm 2013 thị trấn Sông Cầu chúng tôi “hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ” với 7 đối tượng đi cai bắt buộc, thêm Trung nó trả “lệnh” chưa kịp thi hành từ trước nữa là… 8 “suất”.

    Có phải, vì sự tắc trách, vì sự coi nỗi đau của bà con mình như rơm như rác mà ai đó đã vô tình hay hữu ý đưa cả những người dũng cảm, đã thành công trong cai nghiện, được cả cộng đồng kính trọng rồi… tiếp tục vào trại cai ma túy không? Thật kinh khủng! Và, đáng sợ hơn: Trung không phải là trường hợp duy nhất đã đủ tài liệu chứng minh cơ quan chức năng “bắt nhầm người”.

    Vợ vay lãi ngày lấy tiền nuôi chồng không nghiện đi… cai

    Mọi chuyện bắt đầu từ việc người viết bài này hiệu chỉnh cho một cuốn sách có tên là “Nẻo về” của NXB CAND (cuối năm 2013), viết về một người nghiện ma túy với những lầm lạc, tội ác khủng khiếp, giờ đã cai thành công, đã trở thành đảng viên, là người giàu có và khá nổi tiếng.

    NXB đã in sách với số lượng khổng lồ đi phát không cho học viên ở các trại cai nghiện ma túy trên cả nước, với mong muốn ai đó sẽ noi gương người hoàn lương kia, muốn xã hội có cái nhìn cảm thông hơn chứ đừng chỉ chăm chắm nghi ngờ và miệt thị kiểu “chớ nghe cave kể chuyện, chớ nghe con nghiện trình bày”.


    Đơn kêu cứu, kiến nghị của gia đình Phạm Đức Trung gửi lên thị trấn, huyện, tỉnh, trung tâm cai nghiện và các nhà báo.
    Trước hàng nghìn học viên, sau đêm giao lưu ở trại cai nghiện tỉnh Thái Nguyên, chúng tôi đã đắng lòng phải tiếp ít nhất 3 học viên “lạ”, họ đều khiến cả nhóm nhà báo thảng thốt. Các “chàng nghiện” ấy đều van vỉ, khóc lóc khi tố cáo rằng: Họ đã cai nghiện ma túy thành công từ nhiều năm nay, tốn vài chục đến vài trăm triệu đồng, họ đang làm ăn khấm khá, có khi tiền công trình xây dựng mà họ làm chủ lên đến cả trăm triệu đồng chưa quyết toán được, mẹ già, vợ trẻ con thơ như rắn mất đầu khi bỗng dưng họ bị tóm vào bắt cai nghiện với “mức án” 1 năm.

    Nếu họ nghiện ma túy mà bị bắt đi cai thì không nói làm gì. Đằng này như anh Trung đã cai được 7 năm rồi, đi làm ăn khấm khá, đại gia đình chứng nhận, hàng xóm, cả trưởng xóm chứng nhận, có phiếu xét nghiệm âm tính với ma túy hẳn hoi. Bố mẹ, vợ con họ, hàng xóm, trưởng thôn của họ thích thú gì khi giữ một đối tượng nghiện ở bên cạnh mình để cho nó phá phách? Nếu anh Trung nghiện, thì không bao giờ họ viết đơn cùng ký xác nhận, cam kết chịu trách nhiệm trước pháp luật, là: Anh Trung đã hết nghiện từ lâu.

    Bản thân anh Nam (một đối tượng khác ở Phú Lương, đang làm đơn kêu gào khắp nơi vì “bỗng dưng” bị bắt đi cai) là chủ một lò gạch mấy chục công nhân, làm ăn tấn tới, việc cai nghiện thành công của anh ta có cả lãnh đạo xã đến nhà xem, cả cán bộ Sở LĐTBXH Thái Nguyên, cả chuyên gia ở Hà Nội về tặng quà, ghi nhận… Có hay không việc bắt nhầm, việc tống người không nghiện vào trại cai ma túy?

    Nếu không thả bố nó về, tôi sẽ đem các cháu vào nhờ trại cai nghiện nuôi giúp

    PV Lao Động đã đi các huyện của Thái Nguyên để điều tra về từng trường hợp cụ thể. Trong một xóm nhỏ xa xôi, đường vào cực kỳ hiểm trở của huyện Đồng Hỷ, gia đình và hàng xóm nhà anh Phạm Đức Trung (SN 1970) chờ chúng tôi từ sáng sớm. Đường xấu, nên chị Đinh Thị Giang - vợ anh Trung - dắt cả mẹ già ngoài 70 tuổi và con nhỏ, đi bộ vài cây số, ra tận ngoài chợ ven tỉnh lộ chờ để “dẫn đoàn”.


    Xác nhận của trưởng xóm Làng Cháy là Phạm Đức Trung đã hết nghiện.
    Trung nghiện ma túy từ năm 2000. Mẹ Trung là bà Nguyễn Thị Diệu, ngoài 70 tuổi, hai vợ chồng bà đều là những cựu binh có uy tín ở địa phương, đang vui vầy hạnh phúc thì Trung bị rủ rê nghiện ma túy. Trung bán của bà hết đồ đạc, bòn bán đến cả từ cái gầu múc nước, cái dây xích con chó, cái lồng nhốt gà, cả cái bát, đôi đũa… Nhìn thấy Trung là thấy hắn đòi tiền… nên bà đau đớn lắm.

    Bà cùng mấy đứa con trai cầm xích sắt, dây chão vây bắt rồi dựng lều riêng, tìm mọi cách nhốt Trung lại để cai nghiện, với suy nghĩ, một là Trung chết đi cho rảnh, hai là nó bỏ được ma túy để khỏi làm khổ gia đình, khổ cả vợ và đàn con nheo nhóc của nó. Anh Trung không bỏ trốn, chìa hai bàn tay ra cho mẹ trói lại, anh bảo: Con sẽ về bên nhà với bố mẹ để cai.

    Sau thời gian cai tại gia thành công, gia đình đưa Trung vào miền Nam làm ăn, tách khỏi sới nghiện đáng sợ ở vùng thị trấn Sông Cầu. Đến năm 2005, Trung hết nghiện hoàn toàn, anh về nhà, chăm chỉ đi chặt củi trên rừng, đi bơm thuốc sâu thuê, đi làm thợ xây rồi làm chủ thầu, có tiền cho mẹ xây nhà, mua xe máy, nuôi đàn con ăn học tử tế.

    Ông Đặng Hồng Xuân - trưởng xóm Làng Cháy, xã Khe Mo, huyện Đồng Hỷ, nơi gia đình nhốt Trung vài năm để cai nghiện - xác nhận trong đơn rất rõ ràng: Trung đã được cai tại nhà và đã hết nghiện ma túy. Bà Bùi Thị Hiền - trưởng xóm nơi Trung sinh sống hiện nay - cũng xác nhận: Đến năm 2012, gia đình anh Trung đã thoát nghèo. Nếu không hết nghiện, không cùng bạn bè đi nhận công trình, nuôi vợ và đàn con đông đảo thế, thì thử hỏi có “con nghiện” nào giúp gia đình thoát khỏi danh sách hộ nghèo được không?

    Ông Dương Công Dụng - một cựu cán bộ Ty (Sở) lâm nghiệp tỉnh Bắc Thái cũ, sống sát vách nhà Trung, thường có mặt ở nhà Trung để đánh cờ và uống trà với bố Trung - xác nhận: Trung khỏe mạnh, hiền lành, hết nghiện từ lâu. Không thể vô nguyên tắc đưa người cai nghiện thành công “đi trại” như hiện nay. Lẽ ra thấy anh và gia đình công phu cai ma túy được, cán bộ phải đến động viên, thậm chí cấp tiền cho họ gây dựng phong trào, tuyên dương điển hình chứ?

    Đằng này đùng đùng bắt người đi cai, không cần xét nghiệm xem có còn nghiện không, không cần “tuyên bố lý do” với gia đình. Mẹ và vợ anh Trung cùng viết đơn gửi khắp nơi, rồi tố cáo với PV như sau: Khi nghe sắp có lệnh gọi mình đi cai, để “văn bản hóa” việc mình đã hết nghiện từ lẩu lâu, anh Trung đã cùng gia đình lên huyện, vào trung tâm y tế làm xét nghiệm, có văn bản âm tính với ma túy để chứng minh là mình đã cai thành công (từ 7 năm trước).

    Nhưng công an vẫn gọi Trung lên. Trung bảo: Thằng nghiện thật nó trốn hết rồi, Trung không nghiện việc gì mà trốn. Trung lên, công an thị trấn bảo, tôi đưa anh đi xét nghiệm, nếu hết nghiện rồi thì chẳng ai bắt anh đi cai làm gì, anh sẽ được thả về. Trung rất quân tử (khi xác nhận với chúng tôi, Trưởng Công an Vũ Văn Thuấn cũng phải dùng từ “quân tử” để nói về thái độ của Trung), anh ta sẵn sàng đi.

    Ai ngờ, cán bộ không đưa Trung đi xét nghiệm mà “lừa” đưa thẳng vào trại cai nghiện, giữ luôn ở đó hơn 8 tháng qua! Một công an thị trấn Sông Cầu am hiểu vụ việc, tiết lộ: Trung đã từng đề nghị cho ra khỏi danh sách người nghiện, hồ sơ nghiện của Trung có từ lâu, cơ sở từng đề nghị với huyện không ra quyết định đưa Trung đi cai nghiện nữa, nhưng “nhiều người” không chịu nghe. Và việc Trung bị “bắt” đi, chính ông công an này cũng bất ngờ và… lấy làm tiếc. Ông cho rằng, cái “chỉ tiêu” đưa người đi cai nghiện đã là nguyên nhân gây ra tình trạng đáng sợ này.

    Vợ anh Trung kể: “Chồng tôi đi khỏi nhà, đi mấy ngày không thấy về. Đến lúc lên Công an thị trấn gặp anh Thuấn (Trưởng CA) thì anh ấy bảo đưa đi cai rồi. Chúng tôi không được nhận bất cứ thông báo nào tính đến… giờ phút nói chuyện với nhà báo này”.

    Chị Giang đưa ra những chi tiết thuyết phục: Anh Trung đưa toàn bộ tiền cho tôi giữ, anh đi làm công trình, tôi đi cùng cả ngày, tôi nấu cơm cho anh và hiệp thợ ăn, tối nào cũng… ngủ cùng nhau, anh ấy nghiện tôi phải biết chứ. Không có tiền thì hút vào đâu? Người xung quanh, các bạn thợ xây của anh Trung cũng kéo đến nói: Tôi sống với bọn nghiện nhiều, đã chơi ma túy thì không dùng rượu, bữa nào cũng dùng rượu thay nước như Trung, trong cốp xe luôn có chai rượu như Trung, không thể là người nghiện.

    Bà Diệu tiếp: “Tôi đi xuống công an thị trấn hỏi, thì anh Thuấn bảo, con bà nghiện thì cũng đi cai 1 năm rồi về, không nghiện thì cũng… cứ đi 1 năm. Tôi buồn quá, ức quá, lên huyện hỏi, vào trại cai nghiện hỏi, đến tận nhà cán bộ hỏi, bây giờ tôi vẫn giữ số điện thoại từng cán bộ. Anh Giám đốc (tên là Hùng), anh Trưởng phòng bảo vệ, anh trưởng phòng giáo dục quản lý của trại, tôi đều đã gặp, có người tôi đến tận nhà riêng hỏi, họ đều công nhận con tôi vào trại, đem xét nghiệm lúc đầu và cả thời điểm gần đây, đều là âm tính với ma túy.

    Các anh vào trại gặp nó rồi, chắc nó cũng kể như thế, như anh vừa nói, Giám đốc Hùng cũng thừa nhận với anh như thế, đúng không? Ông Hùng còn bảo tôi về gặp Trưởng Công an thị trấn, xin xác nhận con tôi hết nghiện gửi vào trại thì ông ấy cho con tôi được về. Nhưng tôi về gặp anh Thuấn, anh ấy bảo xin xác nhận của xã bên kia (nơi tôi tổ chức cai cho con) rồi chỉ lên cấp trên, rồi chỉ về gặp Chủ tịch thị trấn Sông Cầu…

    Tôi đi vòng quanh mãi không ai ký cho. Vợ Trung lên tìm thì 10 lần cán bộ đều bảo bận họp, đi vắng. Tóm lại là con tôi vẫn cứ ở trong Trại cai nghiện một cách oan uống suốt 8 tháng qua. Anh có hiểu tâm trạng của một người đã đối mặt với thần chết để tự cai được ma túy đã 7 năm, đang làm ăn, đang hạnh phúc, mà bỗng dưng bị nhét vào Trại cai nghiện sống với toàn người nghiện suốt 1 năm trời, bỏ vợ trẻ con thơ, bỏ công trình mà mình đang làm chủ cai thầu… ở ngoài đời không? Mỗi tháng, gia đình tôi chỉ được thăm cháu 1 lần vào ngày 15. Vợ nó phải đi vay nặng lãi, vay lãi ngày để có tiền tiếp tế cho chồng…”.

    Không biết có phải vì biết rõ cái sai, cái cẩu thả, cái vi phạm nguyên tắc của mình không, nhưng khi bà Diệu và PV Lao Động cùng tìm cách tiếp cận hồ sơ để đưa anh Trung vào trại cai nghiện thì đều bị chối quanh. Họ từ chối với lý do không thể chấp nhận được, ví như, người quản lý cao nhất của cơ quan gãi đầu gãi tai: Không biết, không có chìa khóa mở tủ. Bà Diệu đi xin chữ ký thì không ai cho cả.

    Khi nhà báo đến can thiệp, thì Trưởng Công an Sông Cầu cũng chỉ chứng nhận vào đơn kêu oan của bà Diệu và gia đình là: Chứng nhận Phạm Đức Trung có… hộ khẩu tại thị trấn Sông Cầu là đúng! Ông Thuấn cho chúng tôi xem một loạt các hồ sơ đưa đối tượng đi cai nghiện ở thị trấn rồi cất vào tủ, trong khi, chúng tôi đòi hồ sơ của anh Trung thì ông Thuấn bảo: Người khác giữ hồ sơ đó, anh ta đang đi vắng.

    Khi chúng tôi gặp đúng đồng chí “đi vắng” kia, thì đồng chí bảo, tôi bàn giao chìa khóa từ lâu, hồ sơ anh Thuấn giữ chứ? Quá bức xúc, bà Diệu quyết định: Con bà âm tính với ma túy ở tất cả các lần thử, nó cai được từ lâu rồi, cả cán bộ lẫn bà con đều chứng nhận. Và, nếu như, nốt tháng 1.2014 này mà cơ quan chức năng không thả con bà về, thì bà sẽ đem đàn con của Trung (cháu nội bà) lên giao cho Trung tâm cai nghiện nhờ nuôi hộ.

    Vợ Trung đi vay lãi ngày tiếp tế cho Trung với giá 1 triệu đồng vay thì mỗi ngày trả 5.000 đồng tiền lãi; chứ mỗi tháng được gặp gia đình duy nhất 1 lần thì họ sắp phải bán nhà cửa ruộng vườn đi rồi. Chúng tôi cùng bà Diệu lên UBND thị trấn Sông Cầu tiếp tục tìm xin dấu chứng nhận, tiếp tục tìm bằng cớ về việc Trung có nghiện hay đã cai thành công từ lâu, nhưng không một ai trả lời thỏa đáng.

    Bà Diệu khóc: “Chúng tôi cả đời tử tế, ai lại muốn giữ thằng nghiện trong nhà làm gì, để nó nhây nghiện ra 3 thằng con trai còn lại của tôi. Nếu nó nghiện, bán nhà cho nó đi cai tôi cũng phải bán. Nhà nước cho con tôi đi cai, tôi phải cảm ơn chứ. Đằng này nó hết nghiện đã 7 năm, sao nỡ nhốt con tôi như cầm tù với các con nghiện khác suốt 1 năm?”.

    Tiếng khóc của bà Diệu, của vợ Trung rấm rứt theo sau chúng tôi khi luồn lỏi ra khỏi những con đường bé bằng bụng ngựa toàn gai tre nhọn hoắt thò ra từ các bờ rào của bát ngát nương chè xứ Thái. Phải rồi, Trung ở Trại đã 8 tháng, ở thêm 4 tháng nữa cũng chả đau đớn thêm nhiều lắm, đằng nào thì cũng buồn đau hết cỡ rồi, cũng sẽ được “phóng thích” vào tháng 4 năm 2014 thôi, nhưng: cái đau đớn trên hết thảy vẫn là lối ứng xử tàn ác với một con người đã nỗ lực để hoàn lương thật sự như Trung, cũng như sự tử tế của gia đình và xóm mạc nơi Trung sinh sống.

    Sao nỡ vì mục đích đạt “chỉ tiêu” đưa người đi cai mà bắt người hết nghiện phải “nhập trại” vô lý đến nhường ấy? Sao người âm tính với ma túy rồi mà vẫn không thể tìm được đường ra với Đời Hoàn Lương? Sao những bức xúc chính đáng của người dân suốt bao tháng ngày qua lại không được giải thích thỏa đáng và kịp thời? Tại sao cái hồ sơ đưa người đi cai nghiện mà gia đình làm đơn, nhà báo lăn xả vào xin, chạy vạy khắp các cấp, các ngành không ai “tiết lộ cho xem” được một lần?

    Những khuất tất của các bộ hồ sơ đưa người vào “trại” này, sẽ được chúng tôi đưa ra ánh sáng ở bài viết sau.
    http://laodong.com.vn/xa-hoi/bat-ngu...ien-174450.bld

  3. #3
    ưa người nghiện ma tuý đi cai, thậm chí cách ly họ với cộng đồng bằng những quyết định cưỡng chế là hết sức cần thiết. Tuy nhiên, việc “bắt nhầm hơn bỏ sót”, đưa người đã cai nghiện thành công vào trại cai nghiện một cách tùy tiện, phản nhân văn như ở nhiều nơi mà chúng ta đã biết, thật sự là một cơn ác mộng với người “hoàn lương”, với gia đình họ và với cả xã hội.

    Trèo tường trốn khỏi trại cai nghiện… tìm gặp nhà báo
    Kiện và đòi bồi thường vì bị cai nghiện “nhầm”
    Sau khi đăng 2 phóng sự về vấn đề này, chúng tôi đã tham khảo ý kiến nhiều chuyên gia cũng như nhận thư, điện thoại, các bình luận của độc giả gửi đến, rằng bản chất vấn đề nằm ở số tiền rót xuống phục vụ công tác cai nghiện. Ắt đã có “chương trình” thì phải có người nghiện “lấp đầy”. Và các cán bộ trong cuộc đều thú nhận phải hoàn thành kế hoạch hai chữ “chỉ tiêu” được giao. Các kẽ hở trong việc lập hồ sơ, đưa người đã "hết nghiện” tiếp tục đi cai với bao nhiêu bi kịch sầu thảm đều bắt đầu từ đây. Trao đổi với chúng tôi, Chi cục Phòng, chống tệ nạn xã hội Thái Nguyên thừa nhận: “Họ từng giải quyết không ít trường hợp bị “bắt oan” đi cai nghiện kiểu như hai ví dụ mà Báo Lao Động đưa ra, có không ít người đã được “thả” về với đời thường, vì khi xét nghiệm họ âm tính với ma tuý”.

    Mới đây, tháng 6.2013, TAND TP.Hà Nội xử phúc thẩm theo đơn khởi kiện của anh Nguyễn Thanh Lâm (41 tuổi, xã Tiên Dược, Sóc Sơn). Anh Lâm bị cưỡng chế đi cai, nhưng cho rằng mình không hề nghiện, nên đòi huỷ quyết định đưa anh đi cai của Chủ tịch UBND huyện Sóc Sơn. Anh Lâm đòi bồi thường 130 triệu đồng, vì mất thu nhập trong thời gian “cai oan”, kèm theo các tổn hại tinh thần khác.

    Năm 2003, Báo Lao Động cũng từng viết về trường hợp bi hài của Phan Văn Tài (ngụ tại xã Thới Tam Thôn, huyện Hóc Môn, TPHCM). Anh Tài bị bắt đi cai nghiện, rồi trở về đâm đơn kiện cơ quan hữu trách, đòi bồi thường hơn 20 triệu đồng, vì bị “bắt nhầm”. Cơ quan chức năng bảo họ làm đúng quy trình. Anh Tài tiếp tục kiện. Người ta xem lại hồ sơ thì thấy hồ sơ ghi rõ ở ấp mà anh sống, có bà Huỳnh Thị Chóc, đã 5 lần 7 lượt báo cáo Tài nghiện, rồi xã, ấp đưa Tài ra giáo dục, cảnh cáo, rồi Tài ký kết mấy lần là có nghiện. Thế là họ “đủ thủ tục” đưa Tài đi. Tài cam kết mình chưa bao giờ ký cái gì liên quan đến việc mình chơi ma tuý. Cơ quan chức năng lập đoàn điều tra, thì hỡi ôi, bà Chóc bảo chưa bao giờ báo cáo với ai, càng không họp cảnh cáo Tài lần nào, không ký chữ nào trong số các chữ ký được coi là của bà Chóc.

    Sau đó, Trưởng Công an huyện Hóc Môn đã cho điều tra ngọn ngành, rồi ra quyết định nói rõ: Công an xã Thới Tam Thôn đã lập hồ sơ đề nghị đưa Tài đi cai nghiện là không có căn cứ, không đúng quy trình và không đúng pháp luật. Người ta bị buộc bồi thường Tài 20,1 triệu đồng vì thời gian dài Tài bị tống vào trại cai nghiện, không có lương bổng, lại mất tiền của công sức đi... tìm chân lý.

    Biết, nhưng vẫn cứ... bị làm sai!

    Nhân những vụ bê bối đầy tai tiếng này, chúng ta cũng cần nghiêm túc xem lại quy trình đưa một người vào trại cai nghiện bắt buộc. Sau khi tham vấn đủ loại ý kiến và đọc đủ loại công văn, quy định, chúng tôi thấy cần phải nhấn mạnh mấy điều giản dị mà “trẻ lên ba cũng biết”, như sau:

    Thứ nhất, một người nghiện ma tuý thật sự, gây hại cho cộng đồng, thì không gia đình, xóm mạc, chính quyền cơ sở nào không muốn được đưa họ đi cai nghiện càng sớm càng tốt. Việc đưa ai đó đi cai, cần phải có ý kiến của các thành phần kể trên, đặc biệt, cần có tài liệu chứng minh rõ: Đối tượng còn nghiện ở thời điểm hoặc rất gần thời điểm bị “bắt”. Bà con phản ánh, có đơn thư, có các cuộc họp ở thôn, xóm, ấp, phum, sóc cụ thể. Đối tượng bị quy kết nghiện ma tuý phải ký hoặc điểm chỉ vào văn bản. Nếu không thì cán bộ địa phương, đại diện các đoàn thể ký vào. Tuyệt đối tránh việc chính cán bộ phải làm hồ sơ, phải lo đủ “chỉ tiêu” đưa người đi cai nghiện nên đã tự ý ký vào các biên bản “khống” để quy kết người nào đó còn nghiện ma tuý (như đã từng diễn ra). Tuyệt đối tránh việc dùng hồ sơ của người từng nghiện ma tuý trong nhiều năm trước, để cứ thế “nhè” vào danh sách bắt họ đi cai, trong khi họ đã cai được từ lâu. Đặc biệt, như trường hợp của Phạm Đức Trung được phản ánh trong loạt bài này: Khi Trung bị bắt đi cai, chính công an thị trấn cũng phản đối, cả trưởng xóm, bà con, gia đình cực lực đứng ra bảo vệ Trung, lên án cái quyết định hồ đồ của ông chủ tịch huyện!

    Thứ hai, khi hồ sơ làm chặt chẽ rồi, bà con có phản ánh, cần giải thích, công khai tài liệu cho họ sớm, tránh gây bức xúc, phẫn uất kéo dài. Khi điều tra vụ việc, chúng tôi thấy có những chi tiết hết sức đáng sợ. Ví dụ: Anh Trường - Phó Công an thị trấn Sông Cầu - thừa nhận, Phạm Đức Trung từng gặp anh đề nghị được xét nghiệm để công nhận là hết nghiện ma tuý, vì đã cai được 7 năm rồi, nhưng công an cơ sở đã không làm. Đến lúc, họ lại dùng hồ sơ cũ, hồ sơ chưa đúng quy trình và sai lạc với bản chất vấn đề, đưa Trung đi cai nghiện. Trung và gia đình quay lại khiếu kiện, thì Trưởng Công an thị trấn bảo: “Nếu Trung cai được thì phải báo cáo chúng tôi”. Rõ ràng Trung có báo cáo. Và suốt 7 năm Trung cai, không một ai thăm hỏi, động viên, hay xét nghiệm cả. Lúc Trung đi lên huyện tự xét nghiệm để chứng minh mình hết nghiện, thì trưởng công an bảo: Kết quả đó có thể là do kết quả của việc “chạy chọt” nào đó, có thể vì anh ta uống thuốc Tiphi vỉ màu đỏ nhằm “làm phép” khiến kết quả sai luôn, “âm tính” với ma tuý(?!). Đến lúc Trung bị lừa đi xét nghiệm nước tiểu rồi đưa thẳng vào trại cai nghiện, vào đó, người ta lại xét nghiệm và kết quả lại âm tính. Lúc đó, cũng không ai cho Trung ra khỏi trại nữa.

    Quy trình “bắt” Trung cũng vô cùng kỳ lạ (như họ thú nhận): Ông phó công an - người trực tiếp làm hồ sơ, quản lý Trung - biết rõ hồ sơ của Trung đã cũ, đã không phản ánh đúng quá trình cai nghiện thành công của Trung, ông này đã bảo với công an huyện, phòng LĐTBXH huyện, là huỷ hồ sơ đó đi. Nhưng họ vì chỉ tiêu nên cứ “bắt”, việc bắt cũng không báo cho ông Trường biết, và khi vợ Trung lên “kêu cầu” thì ông này tỏ ra rất ngạc nhiên, rất ái ngại cho Trung. Đúng là những kẽ hở chết người!

    Trường hợp của Nguyễn Hữu Nam thì còn bi hài hơn. Suốt từ năm 2006, khi vào trại cai lần đầu, đã 7 năm trôi qua, Nam chưa từng được ai đưa đi xét nghiệm, hỏi han hay yêu cầu ký vào một văn bản nào để... chứng minh là Nam còn nghiện hay đã hết nghiện. Đến lúc bị bắt vào trại, thì được họ đọc cho nghe việc mình có ký vào văn bản nói là mình có nghiện..., văn bản đó ký vào năm 2013, Nam mới tá hoả: “Làm gì có chuyện đó, chặt đầu em ngay bây giờ, em vẫn khẳng định em chưa từng ký vào văn bản đó. Đó là văn bản giả tạo. Em cai được rồi. Việc em cai, cán bộ cơ sở biết, Phó Chủ tịch UBND xã Phấn Mễ (anh Đông) còn đến nhà cho cân đường hộp sữa. Chi cục trưởng Phòng chống tệ nạn xã hội tỉnh còn dẫn cán bộ, đoàn nhà báo của truyền hình VTC đến phỏng vấn, quay phim”.

    Vậy là Nam cai nghiện như một “hình mẫu”, quá nhiều người biết. Thế nhưng khi chúng tôi hỏi Trưởng Công an xã Phấn Mễ, thì anh công nhận Nam đã vào trại, xét nghiệm “âm tính” với ma tuý, công nhận khi bắt Nam đi, không ai xét nghiệm để xem “trắng đen” thế nào cả. Còn việc Nam đã cai nghiện thành công, thì ông trưởng công an cãi: “Nam cai được sao nó không báo cho chúng tôi. Chúng tôi làm theo quyết định của huyện thôi. Cứ gọi lên và đưa vào trại”. Chúng tôi muốn xem hồ sơ thì ai cũng giấu giếm một cách kỳ lạ. Cán bộ tỉnh vào “móc” hồ sơ ra thì mới vỡ lẽ: Chữ ký của Nam trong biên bản lời khai là chữ ký phôtô ở đâu đó “đính” vào!

    Câu hỏi đặt ra là: Vì sao có những kẽ hở “kinh dị” đó? Vì sự quan liêu, vô cảm, sự coi thường quyền, danh dự, nhân phẩm người dân của một bộ phận cán bộ? Vì sao các ông/ bà chủ tịch UBND các huyện ký vào quyết định đưa Nam, Trung và các đối tượng oan sai khác đi cai nghiện? Bản chất câu chuyện ở đây không phải là sự sơ suất trong thủ tục, càng không phải là sự trả thù cá nhân của ai đó với ai đó, mà là một “trào lưu”: Bắt người cho đủ chỉ tiêu! Vì sao có chỉ tiêu đó? Có phải vì lượng tiền rót về cho các hoạt đồng liên quan đến cai nghiện cần giải ngân? Vì số lượng cán bộ ở các trại đó cần có đủ việc làm? Vì hệ thống những người làm hồ sơ, tư vấn, “xét duyệt”, đưa người vào trại cũng đều có quyền lợi ở đó? Đặc biệt, khi họ gây hậu quả tai hại cho tinh thần và vật chất, danh dự và nhân phẩm của người khác, họ có bị xử lý bằng một phiên toà, có phải bồi thường gì không?

    Còn nữa hàng loạt các cuộc đối thoại đau lòng với bà con và cán bộ hữu trách. Và chúng tôi sẽ sớm trở lại với câu chuyện này, khi có phản ứng, có câu trả lời chính thức về vụ việc, từ phía cơ quan chức năng tỉnh Thái Nguyên.
    http://laodong.com.vn/phong-su/tuy-t...uoi-174993.bld

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •