Chẳng ai bảo ai, chẳng ai xúi ai, chẳng ai dụ ai...vậy mà dính vào nó. Dính vào khi mà cái tuổi đã chín chắn, có sự nghiệp, có gia đình. Dính vào khi mà xã hội và truyền thông tuyên truyền phòng chống ra rã, khi mà chính bản thân hiểu rõ về nó, dính vào khi mà chính bản thân cũng đi dạy bảo người khác về tác hại của nó.
Lúc đầu khi mới dính tiền còn, sức khoẻ còn, còn dấu được. Nhưng một thời gian sức khoẻ suy kiệt người ốm o, gầy mòn, giờ giấc thất thường, tiền bạc túng thiếu, mọi người sẽ biết thôi. Dính vào ma tuý chỉ có một chữ "Nhục". Nhục nhất lúc quay tiền kiếm hàng chơi, có làm tiền như núi cũng hết, cũng phải vay mượn. Lúc đầu mượn bạn thân, người thân, rồi bạn, bạn mới quen, người quen...những đói thuốc chẳng nghĩ được gì, không hiểu sao can đảm và muối mặt thế, ai cũng dám mượn mà công nhận hay thật nói sao họ cũng cho, đủ mọi lý do, mọi hứa hẹn. Mượn riết rồi xin, có người thấy mặt mình là tránh xa, từ chối hẳn...Nhục, nhưng vướn vào ma tuý phải chịu, thà chịu nhục chứ không thể chịu nổi cơn vật hành hạ. Cái nhục thứ 2 là mua hàng, đôi khi có tiền chưa chắc mua được, ma tuý là mặt hàng mà thằng bán là thượng đế, nó nói thể nào cũng ráng đeo để mua, thiếu 5k năn nỉ gãy lưỡi...Nhục.
Có vợ con rồi còn nhục hơn, người ngoài khinh khi, coi thường thàng nghiện đã đành, vợ nó coi thường mới đau. Lấy 100k nó chửi như chó, chửi thằng này thằng nó, mày tao, tôi tớ, quang đồ đũi ra khỏi nhà (mà là nhà chung). Mấy đứa e vợ thì khỏi nói, nó coi mình không ra gì, nhà mình còn ko qua, như mình bị cùi hủi ấy. Ông bà già vợ chửi hết lời, lôi gia đình, bố mẹ ra chửi, cũng đúng thôi mình làm khổ con gái họ mà. Sống trong căn nhà mình như ăn nhờ ở đậu, làm cái gì bà già vợ cũng lườm, cũng nguýt, thậm chí ca nước mình uống còn không dám uống chung. Nấu món ăn mình thích cũng ko được, mệt nằm ngủ cũng chẳng xong. Họ nói mình lợi dụng con gái họ...Nhưng nghĩ lại mình nghiện lại khoảng 6 tháng, trước đây mọi thứ trong nhà mình đều chu toàn. Đi làm về cơm nước, nay nấu món này mai món kia, vợ có bầu chăm lo đầy đủ chưa 1 lần buồn phiền, vợ còn bảo e thật hành phúc...Vậy mà giờ khi nghiện họ coi như con chó ghẻ. Muốn bỏ về nhà ba mẹ cho sướng cái thân (họ sẵn sàng đón nhận và điều trị cho mình), nhưng nghĩ còn thương con, thương vợ, thằng con chưa nói được tiếng ba. Mình mà đi vợ chồng sẽ tan đàn xẻ nghé, con gần mẹ xa ba nên cam chịu ở lại nghe lời nặng nhẹ. Sắp tới ông già vợ lên chắc bắt ly dị, lại đương đầu nghe xỉ vã. Buồn thật
Hy vọng vào chương trình uống methadon mình sẽ có cơ hội làm lại cuộc đời, gây dựng lại uy tính. Chúc các bác sớm bỏ được ma tuý